Nghĩ thì nghĩ vậy chứ Cố Hân Nghiên vẫn ngoan ngoãn nghe lời anh tiến lại bóp vai, dù sao thì tiền lương của cô vẫn còn phụ thuộc vào tâm trạng của người tổng giám đốc này.
“Em dịch xuống chút đi, không ngại thì bóp chân cho tôi nữa, chân tôi hơi tê.” Long Duệ Thần nói với giọng trầm thấp.
Không hiểu sao từ khi cô chạm vào người, anh có cảm giác cơ thể ngày càng khô nóng, nảy sinh mong muốn đè cô ra “làm” một trận trên chiếc bàn này.
“Tôi không làm được đâu.” Cố Hân Nghiên vừa hiểu ra ý anh liền từ chối.
Bảo cô xoa bóp chân nhỡ đâu đụng chạm vào đâu anh lại “cứng” như hôm trước thì bảo cô phải xử lí như nào chứ? Tốt hơn hết là cứ từ chối.
“Có gì đâu mà phải sợ, hay là em sợ tôi làm gì em?” Long Duệ Thần nhướn mày trêu chọc cô.
Trước nay anh luôn kiêng dè không dám đụng chạm đến cô vì cô còn quá nhỏ, nhưng giờ không cần phải lo lắng nữa vì cô sắp tốt nghiệp cử nhân tới nơi rồi.
Bị nói trúng tim đen, sắc mặt Cố Hân Nghiên có hơi chột dạ.
“Không phải.” Cô vô thức nói, chợt nhận ra không biết mình nói không phải cái gì.
Long Duệ Thần cười nhẹ, cất giọng trầm trầm nói: “Không trêu em nữa, em về phòng làm việc của mình đi.”
Nói là về phòng làm việc chứ thực chất là chỉ cách nhau một tấm kính, hơn nữa còn có cửa ra vào giữa hai phòng.
Cố Hân Nghiên rất nghi ngờ tại sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-muon-doc-chiem-em/2838318/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.