Cố Hân Nghiên tuổi còn nhỏ, chưa học được cách che giấu cảm xúc, cô nghĩ gì đều hiện hết lên mặt không chút che giấu.
“Cảm thấy có chút mạo phạm khi nghe tôi nói chuyện sao?” Long Duệ Thần vừa nói vừa tiến lại bàn làm việc của cô.
Cố Hân Nghiên nghe vậy thì hơi sửng sốt, thắc mắc tại sao người trước mặt lại đoán ra được suy nghĩ trong lòng mình.
“Em còn nhỏ tuổi, chưa học được cách che giấu cảm xúc của bản thân mình, nghĩ gì đều viết lên mặt hết rồi.” Anh vừa nói vừa cưng chiều nhéo mũi cô.
“Nhỏ đâu mà nhỏ, ít hơn anh có một tuổi thôi mà.” Cô càu nhàu nói, “Hơn nữa đừng nhéo mũi, trôi nền của tôi đó.”
“Sao em xưng hô xa cách thế?” Long Duệ Thần vừa nói vừa đưa tay lên định xoa đầu cô.
Cố Hân Nghiên đương nhiên là đoán được ý đồ của anh, nghiêng người tránh bàn tay đang tiến về phía bản thân.
Kiểu tóc này sáng nay cô làm rất lâu đó, sờ xong nó xấu đi thì phải làm sao?
“Anh nói thì nói chứ đừng động tay động chân nha, em mách anh trai em đó.” Cô vừa nói vừa lườm anh.
Long Duệ Thần có hơi bất ngờ vì cô đột ngột đổi cách xưng hô, sau đó cười nhẹ.
“Chịu đổi cách xưng hô rồi sao, ngoan quá.” Ngoan thế này thì phải “thưởng”.
Anh nghĩ trong đầu nhưng không nói ra, ngoài mặt vẫn tươi cười.
“Không nghe theo nhỡ anh trừ tiền lương của em thì sao chứ?” Cố Hân Nghiên nói với giọng hiển nhiên.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-muon-doc-chiem-em/2838316/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.