Trời ạ! Anh yêu côbiết bao nhiêu, so với ngày hôm qua, so với ngày hôm kia, so với năm năm trước, anh càng yêu cô không có sầu lo, có thể dễ dàng làm nũng với anh như bây giờ.
"Vẫn quyết định ngủ tiếp sao?"
"Em vẫn chưanhớ ra..." Thật kỳ lạ, cô chưa bao giờ ngủ nướng, nhưng từ hồi tới đâychứng ngủ nướng đã vô cùng nghiêm trọng. "Anh có thể nói chuyện phiếmvới em không?"
"Dĩ nhiên."
Khó khi cô chủ động tựa vàolòng anh như vậy, "Tại sao mỗi buổi sáng, trên giường của em lại có mộtđóa hoa hồng trắng vậy? Có ý nghĩa gì đặc biệt ư?"
"Em nói thử xem?" Anh hôn lên mái tóc cô, thừa nước đục thả câu.
"Em không biết, em không nhớ ra gì cả." Như vậy không phải anh cố ý chọc ghẹo bệnh nhân sao?
"Em từ từ suy nghĩ đi! Cho đến em nhớ ra thì em sẽ hiểu."
"Nếu như không có ngày đó thì sao?"
Anh cười mà không nói. Nếu quả thật như vậy, anh sẽ dùng cả đời để chuộc lại lỗi lầm của mình.
Anh luôn cười thần bí, nhưng cô không hề cảm thấy xa lạ.
Khi trời còn chưa sáng, cô đã bị Elliott lôi ra từ tấm chăn ấm áp.
Anh nói có một niềm vui cho cô, nhưng thừa nước đục thả câu mà không nói rõ.
Vừa lên xe, cô đã mơ mang ngủ thiếp đi, cho đến tỉnh lại, cô đã ở một nơi xa lạ khác.
Góc độ ánh mặt trời chiếu vào gian phòng khiến cô không khỏi cảm thấy quen thuộc...
Cô nheo lại mắt, cố gắng nhớ lại không khí quen thuộc trong căn phòng tràn ngập ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-muon-co-em/1217828/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.