Buổi sáng hôm nói tạmbiệt, bầu trời u ám mặt đất tối sẫm, dường như đang muốn mưa, tựa nhưtrước ly biệt. Người mẹ ở bên cô trong năm năm nay cố nén nước mắt,không hề rơi lệ. Cho đến khi xe rời khỏi vùng núi, phía sau vang tiếngsấm chấn động, từ xa vẫn có thể nhận thấy mưa giàn giụa đất trời.
Bên trong xe, mưa cũng bắt đầu rơi lã chã.
Con đường tương lai đằng trước kia dường như cũng đầy mây đen âm u. Ai nóivậy nhỉ? Đến từ đâu, trở về đó, cô quên mình đến từ đâu, vậy cô phải đivề đâu đây?
Bốn giờ chạy xe hoàn toàn lặng thinh, bọn nhỏ vừa lên xe đã ngủ, còn mắt cô thì sưng đỏ, khiến anh không có dũng khí mở miệng cất lời trước.
Elliott rất chán nản phát hiện ra rằng, sau nămnăm, anh thậm chí còn không biết cách làm cô vui hơn cả trước kia, anhthậm chí không dám xác định... con còn yêu anh không.
"Chúng ta đã đến rồi." Sau khe xe dừng lại, anh khẽ nhắc nhở cô.
Cô xuống xe tựa như con rối, ngẩng đầu đánh giá nhà ngôi nhà xinh đẹp nhưng xa lạ, không biết nên đi đâu.
"Di Hi, em vào trước đi." Elliott nhắc lấy hành lý đặt trong cốp xe, nghiêng người nói với cô gái đang ngẩn người.
Đi vào....Cô hoang mang nhìn cảnh vật xung quanh, chán nản tìm kiếm cửa vào. Ngay cả cửa ở đâu cô cũng không rõ nữa.
Elliott đột nhiên nhớ tới đây là "Lần đầu tiên" của cô, lòng chùng xuống, nhưng anh nhanh chóng chỉnh đốn lại cảm xúc buồn bã, không phải bây giờ ít ra cô đã trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-muon-co-em/1217827/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.