Lục Xuyên nằm trên giường, hưởng thụ sự phục vụ thân mật của Cố Triệt.
Đột nhiên nhớ đến cái gì đó, cậu nói: “A Triệt, hôm qua mẹ gọi điện thoại tới, nói ngày mai sẽ đến đây một chuyến với ba. Mẹ nói đơn vị cán bộ nghỉ hưu của bọn họ có trái cây, muốn cho chúng ta một ít. Ngày mai anh về sớm chút nhé?”
“Được, ngày mai anh sẽ kết thúc công việc sớm một chút, tranh thủ năm giờ về nhà.”
“Về sớm như vậy sẽ không bị trừ tiền lương?”
“Làm sao lại trừ… anh sẽ làm xong công việc mới về.”
“Vậy lái xe cẩn thận một chút.”
Xoa xoa đầu Lục Xuyên, Cố Triệt có chút buồn cười, “Biết rồi, ngốc, anh sẽ cẩn thận. Trước khi khởi động xe nhất định sẽ kiểm tra dây an toàn đã đeo kĩ chưa, tốc độ sẽ không vượt quá 40 km/h, giữ cự li ít nhất có thể dành cho năm người đi đường với xe phía trước… Đúng không?”
“A Triệt, anh đừng cười em, em thật sự…”
“Anh hiểu.”
“Hiểu thật?”
“Đương nhiên.” Kéo Lục Xuyên vào lòng, “Anh biết em lo lắng cho anh, chúng ta còn phải bên nhau như vậy mãi cho đến tám mươi tuổi, một trăm tuổi, sao anh không tiếc tính mạng của mình được? Không chỉ là lái xe, mà anh đều sẽ cẩn thận khi làm mọi chuyện, kiên trì luyện tập mỗi ngày, uống ít rượu, không hút thuốc lá. Xuyên, không phải chỉ có mình em muốn chúng ta cùng sống với nhau đến già, anh cũng rất muốn bên em mãi như thế. Cho dù có ra sao, anh nhất định cũng sẽ đi sau em, không thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-muon-ben-anh-nhu-the-mai-cho-den-gia/131994/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.