Sau tiết Thanh minh, đã hơn một tháng kể từ khi anh cả ra đi.
Cả nhà họ cũng hơn một tháng không tụ họp.
Lũ trẻ thì đứa đi học đại học, đứa đi học cấp 3. Ba đứa nhỏ nhất cũng được ba mẹ đón về nhà, đứa thì học bán trú, đứa thì thuê bảo mẫu trông nom.
Sau thất tuần, Tôn Hữu Bình mở cửa phòng khám và tiếp tục khám bệnh như thường. Ngày đầu mở cửa rất tấp nập, không phải người đến khám bệnh mà là những người hàng xóm qua ngồi chơi, người thì mang quà tự làm, người thì mang đồ tự nấu đến, không ai lên tiếng an ủi, chỉ hỏi thăm đôi câu rồi về.
Có một người hàng xóm đứng trò chuyện với ông ở ven đường về cây tiêu huyền vừa đâm chồi. Ông ấy nói cây tiêu huyền không bằng cây ngô đồng, cây ngô đồng thẳng tắp, không những hoa màu tím nở thành từng chùm rất đẹp mà lá cũng đủ to, mùa hè có thể che bóng râm cả một vùng lớn.
Tôn Hữu Bình đứng ôm tay ngửa đầu nhìn cây tiêu huyền, im lặng một lúc rồi gật đầu đồng ý: “Ngô đồng tốt. Thân cây ngô đồng thẳng, chặt đi còn có thể bán lấy tiền.”
Bác cả cũng đến ngồi chơi mỗi ngày, có lúc trò chuyện, có lúc thì không, phần lớn thời gian chỉ uống trà hoặc ngủ gật, sau đó thì đạp xe về. Theo lời ông ấy nói, người đã về hưu thì chỉ còn ở nhà chờ Diêm Vương gọi đi thôi. Cũng theo lời ông ấy, có những đứa con tuy còn sống trên thế gian nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-mong-nguoi-lau-dai/3584490/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.