Ngày rằm tháng giêng âm lịch, Tôn Cánh Phi sớm vào bếp phụ giúp, đuổi mẹ Tôn ra ngoài, kêu bà nghỉ ngơi, giao bữa tối cho mấy chị em các chị làm.
Mẹ Tôn ngồi trên ghế sô pha một lúc, càng ngồi càng thấy khó chịu, bà luôn cảm thấy chỉ ngồi không mà không giúp đỡ thì không ổn chút nào. Tôn Cánh Phi nói bà có số lao lực, bị bà đánh cho một cái, nói chị hỗn láo.
Chị dâu hai thì đang dựa vào cửa bếp nói chuyện rôm rả, nói chỉ cần sửa một chỗ trên mặt thì mọi thứ sẽ lần lượt thay đổi theo. Những người đi sửa là những người có ý chí yếu đuối, chứ người tự tin sẽ không đi sửa cái gì cả. Sau đó lại hỏi Chu Ngư sao bụng mãi mà không có động tĩnh gì, là vấn đề của cô hay là do chú tư không được? Đi khám để mà còn điều trị sớm! Những lời này khiến Chu Ngư đỏ mặt, tránh chị ấy.
Mẹ Tôn nói chị ấy bớt nói nhảm lại, đưa cho chị ấy một rổ giá kêu chị ấy nhặt hết vỏ.
Chị dâu cả thì đang buồn phiền, thứ nhất là buồn lo chuyện tình cảm của Tôn Dục Nhất, thứ hai là về việc Tôn Dục Ngôn cứ nhìn chằm chằm vào một bạn nữ đi vệ sinh. Mẹ của bạn nữ kia không chấp nhận được nên đã tìm đến tận cửa.
Chị dâu hai cho rằng không có gì to tát cả: “Bốn tuổi thì biết cái gì? Nó chỉ tò mò thôi.”
“Con cái còn nhỏ không hiểu, nhưng người ta lại cho rằng đó là vấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-mong-nguoi-lau-dai/3584489/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.