Tôn Cánh Thành ăn mấy cái sủi cảo rồi đi về, tâm trạng bực bội, dự định đến khu tập thể đón Chu Ngư về khu mới. Đi ngang qua ngã tư bán đồ rang, lần này anh tìm một chỗ đỗ xe, xếp hàng mua một gói hạt dẻ rang và táo gai phủ đường.
Mua xong anh gói chặt hạt dẻ rang lại, bỏ vào túi áo khoác của mình.
Chu Ngư vốn không định về nhà mẹ, nhưng Phùng Dật Quần vô tình bị trật cổ tay, cô lấy vài miếng cao dán từ phòng khám đưa cho bà dán. Sau đó nhanh nhẹn băm thịt, trộn nhân, nhồi bột, cán vỏ. Phùng Dật Quần thì gói sủi cảo. Trật tay không nghiêm trọng, gói sủi cảo không thành vấn đề.
Hai mẹ con ít nói, cũng không bàn chuyện nhà cửa, bình thường có việc thì nói, không có việc thì ai làm việc nấy. Trước đây quan hệ của hai mẹ con không căng thẳng như vậy, tất cả đều bắt đầu sau khi ba của Chu Ngư qua đời.
Khi ba Chu Ngư qua đời, cô mới học lớp 8, khoảng 13-14 tuổi. Mối quan hệ của cô với ba mình rất tốt… thực ra một nhà ba người đều rất hòa thuận, ai cũng khen ngợi. Năm ba qua đời, mặt Chu Ngư nổi đầy mụn, kinh nguyệt thì rối loạn, ba đến năm tháng mới có một lần. Phùng Dật Quần không ít lần đưa cô đi bệnh viện, đông y tây y đều xem qua, nhưng không tìm ra nguyên nhân. Cuối cùng Tôn Hữu Bình đề nghị đưa cô đi khám bác sĩ tâm lý.
Trong hai năm sau đó, Phùng Dật Quần mỗi tháng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-mong-nguoi-lau-dai/3584478/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.