Tôn Cánh Thành không đợi buổi chiều tan làm mà thừa dịp giờ cơm trưa chạy về nhà mẹ vợ luôn, ăn xong chén cơm thì chở Phùng Dật Quần và bà nội về nhà mình. Anh sợ tắm buổi tối sẽ lạnh, buổi trưa tắm xong còn có thể đón được chút nắng.
Chu Ngư không cảm kích chút nào về hành động tự quyết của anh. Cả buổi chiều dài đằng đẵng, cô làm sao mà đối phó với Phùng Dật Quần đây? Hơn nữa, tuần trước hai mẹ con họ cũng không vui vẻ gì. Cô không thừa nhận mình kết hôn với Tôn Cánh Thành vì có ý với anh, cô kết hôn chỉ đơn giản là vì muốn rời khỏi khu nhà tập thể. Nói cách khác, cô không muốn sống dưới cùng một mái nhà với Phùng Dật Quần nữa.
Phùng Dật Quần không nói gì về điều này.
Tôn Cánh Thành đưa mọi người về xong, lại quay về khu đô thị mới làm việc. Chu Ngư vào phòng ngủ chính mở nước trong bồn tắm, Phùng Dật Quần nghe thấy động tĩnh liền đến nói: “Bà nội mệt rồi, đợi bà ngủ dậy đã rồi tắm sau.”
Chu Ngư tắt vòi nước.
Phùng Dật Quần nhìn thoáng qua phòng ngủ chính, rồi quay lại phòng khách chăm sóc bà nội. Bà cụ ít khi ra ngoài, thay đổi môi trường nên thấy cái gì cũng mới lạ, sờ sờ cái này, nhìn nhìn cái kia.
Trên giường trong phòng ngủ chính ban đầu có hai cái mền, một tiếng trước Chu Ngư đã cất một cái đi. Hai ba tháng trước, Phùng Dật Quần đến nhà, không biết bà nhận ra điều gì mà khẳng định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-mong-nguoi-lau-dai/3584477/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.