Tháng bảy, lúc 7 giờ rưỡi sáng, ánh nắng không quá gắt.
Sơ Xuân và Lộ Dao ra cửa đúng giờ.
Sau khi kết hôn, hai nhà tân hôn của họ rất gần nhau, nằm một trước một sau, không vì lý do gì khác, Sơ Xuân đã từng có một ước mơ rất nhỏ, đó là tổ chức đám cưới chung với bạn thân, hy vọng sau khi kết hôn cũng sẽ trở thành hàng xóm.
Cô và Lộ Dao đương nhiên đều đồng ý, nhưng Vệ Chuẩn không vui, ngày thường bị ông chủ tư bản áp bức thì thôi đi, nếu trở thành hàng xóm, không chừng nửa đêm kêu anh dậy họp.
Để thỏa lòng mong ước nho nhỏ của vợ, Tạ Yến đã hạ giá nhà ở gần họ xuống thấp chỉ còn 1% so với giá ban đầu. Là một động vật xã hội, sau Vệ Chuẩn cân nhắc lợi ích đã nghe theo. Hiện tại giá nhà ở An Thành chỉ tăng chứ không giảm, một căn biệt thự song lập ở khu trường học ít nhất là mấy ngàn vạn, nén một trăm lần đối với anh cũng không có áp lực.
Chỗ lợi của việc hình thành hàng xóm là, Sơ Xuân có thể đi qua nhà, mỗi ngày còn đi làm chung với Lộ Dao.
Sơ Xuân lấy chìa khóa xe ra, trước khi đi, vẫy tay với người đàn ông trước cửa, “Em đi đây, không cần nhớ em.”
Lúc này Lộ Dao và Vệ Chuẩn vừa tới.
Trước khi kết hôn, hai người này âu yếm nhau hơn bất cứ ai khác. Sau khi kết hôn lại giống cặp vợ chồng già, Lộ Dao không thèm quan tâm đến chồng.
“Lái xe chậm chút.” Tạ Yến không vội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-minh-em/645950/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.