Điện thoại không thông, Tạ Yến lại gửi một tin nhắn, khởi động máy xe, quay đầu tăng tốc.
Lái xe được một lúc, phát hiện ánh mắt của người bên cạnh, Tạ Yến hỏi: “Cậu nhìn tớ làm gì.”
Vệ Chuẩn: “Hửm?”
Tạ Yến: “Nhìn cũng vô dụng, tớ không biết.”
Không biết Sơ Xuân đột ngột rời đi.
Cô không hề chào tạm biệt anh.
“Cho dù có việc gấp phải đi, cũng nên nói một tiếng với chúng ta trước.” Vệ Chuẩn buồn bực, “Hoàn toàn không coi chúng ta là bạn, cậu thấy đúng không.”
Tạ Yến không đáp, lông mày dần dần nhíu lại.
“Bây giờ chúng ta tới đó có ích gì.” Vệ Chuẩn không nhịn được miệng loa, nói thầm, “Cô ấy đã đi rồi.”
Nghe câu này, Tạ Yến cảm thấy buồn bực một cách khó hiểu, vô thức hạ nhiệt độ trong xe xuống.
Dưới lầu của căn hộ.
“Hu hu hu luyến tiếc quá à.”
“Hết bệnh rồi thì cậu phải về sớm chút.”
“Tiểu Sơ Xuân, chị yêu em ——”
Lộ Dao ôm Sơ Xuân thật chặt, thương yêu và nhiệt tình.
Sơ Xuân không khỏi buồn cười, cô ra hiệu: 【Sẽ về mau mà.】
“Mình biết, nhưng mình buồn quá, hai đứa mình chưa bao giờ xa nhau hơn hai tháng.” Lộ Dao thở dài, “Hai chúng ta gặp mặt đã lưu luyến không rời được, nếu cậu thấy Tạ Yến thì sẽ……”
Sơ Xuân hơi xấu hổ, 【Mình chưa nói với anh ấy.】
Lộ Dao ngạc nhiên.
Không thể nào.
Sơ Xuân đã chào tạm biệt bà nội và học sinh, sao có thể không nói cho Tạ Yến biết.
Lộ Dao không giấu được kinh ngạc: “Vì sao?”
Sơ Xuân ra hiệu: 【Chưa kịp nói.】
“Chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-minh-em/645920/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.