Buổi sáng, lúc Lộ Dao đẩy cửa bước vào thì thấy phòng của Sơ Xuân lộn xộn một đống.
“Có chuyện gì vậy?” Lộ Dao dụi đôi mắt ngái ngủ, “Mình còn thắc mắc sao hôm nay cậu dậy sớm. Không ngờ là thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đi đâu? Hôm nay có lớp.”
Không phải là cuối tuần hay ngày lễ, không thể đi du lịch, không biết nâng hai vali làm gì.
Sơ Xuân đang cúi đầu lục lọi ngăn kéo.
Ở căn hộ này đã lâu, đồ đạc còn lại cũng không ít, lục lọi một hồi, tìm thấy đồ cũ hồi đi học, cô không thèm nhìn, ném thẳng vào thùng rác.
Lộ Dao đi tới lắc cánh tay Sơ Xuân, “Sao không nói lời nào, cậu thu dọn nhiều đồ như vậy để làm gì……”
Giọng nói vừa dứt, Lộ Dao đột nhiên có phản ứng.
Lần trước Sơ Xuân có nói.
Cô muốn ra nước ngoài khám bệnh?
Còn Tạ Yến thì sao.
Chiếc nhẫn vẫn ở đó, màn cầu hôn gì đó còn chưa bắt đầu.
“Những thứ bên này rất có giá trị, cậu tìm cơ hội để quyên góp chúng nhé.” Sơ Xuân chuyển ngữ trên di động, đồng thời chỉ tay vào đồ dưới đất, “Mấy thứ này là những món đồ chơi nhỏ mà mình mua trước đây, tất cả đều mới, có thể tặng cho trẻ em trong lớp.”
Lộ Dao: “Cậu phải đi hở?”
Sơ Xuân gật đầu.
Lộ Dao: “Vậy……”
Sơ Xuân: “Mình nói với mẹ rồi.”
Lộ Dao há to miệng, thật lâu không khép lại.
Ngày hôm qua nhìn Trình Vãn Tĩnh bị lạnh lẽo, Lộ Dao rất vui vẻ, sao mọi chuyện đột nhiên trở nên thế này.
“Còn Tạ Yến thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-minh-em/645919/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.