—— Chưa biết đi đâu.
Có lẽ là một nơi rất xa.
Sơ Xuân không biết tương lai của chuyến đi này ra sao. Ông ngoại và các cậu từng can thiệp vào hôn nhân của mẹ, sau này rất có thể sẽ can thiệp vào sự tự do của cô, nhất định không thể trở về trước khi chữa lành bệnh, sau đó có thể tìm chú rể cho cô sau khi điều trị.
Không phải sợ mình lấy chồng không tốt, mà là không thể lấy được người mình muốn.
Sơ Xuân nhìn người đàn ông trước mắt, thấy rằng mình không mở lời cầu hôn được, càng không nói ra được lời chia tay đi xa.
Cô cụp mắt, chuyển ngữ, “Em nói giỡn.”
Bên ngoài cửa sổ sát đất, vài chiếc xe hơi chậm rãi chạy qua cổng khách sạn, nhân viên giữ xe chờ sẵn hai bên, khách khứa đang cười nói.
Ngược lại, ở đây yên tĩnh hài hòa, chỉ có làn gió mát ban đêm, và những tâm tư thầm kín của người con gái.
Nhìn qua cửa sổ, Sơ Xuân thấy một bóng dáng quen thuộc bước ra từ chiếc xe màu trắng.
Là ba Sơ.
Cô gái đợi bên cạnh xe là Trình Vãn Tĩnh. Sau khi gặp nhau, hai người cùng đi vào chào hỏi người quen, ai không biết còn tưởng rằng Trình Vãn Tĩnh là con gái duy nhất của ba Sơ.
Trong lòng Sơ Xuân hiện lên một nghi ngờ, hai người bọn họ định làm gì? Xuất hiện trong tầm nhìn của mọi người, muốn tuyên bố thân phận của Trình Vãn Tĩnh hay sao.
Ba Sơ bên kia dường như cảm nhận có người đang nhìn, ánh mắt quay qua bên này.
Sơ Xuân tránh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-minh-em/645917/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.