Thời gian trôi qua từng phút từng giây.
Theo quan điểm của Tạ Yến, sắc mặt của cô gái trước mặt lúc trắng lúc đỏ, rõ ràng có tâm sự không thể nói ra.
Tỏ tình hay sao.
Bởi vì không thể phát ra âm thanh, anh chưa bao giờ nghe cô tâm sự linh tinh, nhưng cô bé này sẽ bày tỏ tâm tư của mình bằng cách khác.
Lần này, anh đoán rằng cô chỉ đưa thư tình gì đó.
Sơ Xuân bị rối loạn tinh thần khi anh nhìn cô như vậy, cảm giác muốn trốn tránh nên ra hiệu: 【Em đi WC trước.】
Xoay người, cô chạy chầm chậm rời đi.
Giống như có lũ quái thú đang đuổi theo phía sau.
Sơ Xuân phải vào WC để bình tĩnh lại.
Hiện tại cô đã rõ một việc, cô và Tạ Yến chưa từng chung giường.
Nói cách khác, mối quan hệ của họ không thân mật như cô tưởng.
Một phần nguyên nhân khiến cô cầu hôn là vì họ từng có quan hệ mập mờ, bây giờ biết không có, trong lòng cô không chắc chắn.
Sơ Xuân đứng trước bồn rửa mặt, sau khi rửa tay xong, cô cẩn thận mở hộp nhung trắng ra, nhìn chiếc nhẫn kim cương bạch kim sáng bóng bên trong, hy vọng nó có thể cho mình một chút dũng khí.
“Chiếc nhẫn thật đẹp.”
Phía sau đột nhiên vang lên tiếng khen ngợi.
Quay đầu nhìn lại, đó là người quen thuộc.
Trình Vãn Tĩnh nhếch đôi môi đỏ, bờ môi cong thành một đường vòng cung quyến rũ, kính áp tròng màu sẫm mang theo vẻ giễu cợt, cô ta hất cằm, “Em gái, em muốn đưa nhẫn cho ai?”
Sơ Xuân hờ hững nhìn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-minh-em/645916/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.