Tôi vừa về chưa được bao lâu thì Lạc Thành cũng đưa Thiên Vũ về. Kể từ khi tôi đưa Thiên Vũ cùng về thành phố B thì bận rộn công việc không thể đưa thằng bé đi chơi được. Cũng may có Lạc Thành thường xuyên đưa Thiên Vũ đến chỗ làm của anh và chơi ở đó. Lạc Thành từng nói với tôi anh không biết chăm sóc trẻ nhỏ nhưng không đúng, anh giờ chăm sóc Thiên Vũ còn thành thục hơn cả tôi nữa. Thật sự thì Lạc Thành rất tốt, chỉ là tôi không xứng với anh ấy mà thôi. Vẫn còn nhiều cô gái xứng với anh hơn tôi.
- Thiên Vũ à, con vào trong phòng chơi để mẹ và bố nuôi con nói chuyện một lát có được không?
- Vâng ạ.
Tôi vào bên trong pha một tách café cho Lạc Thành, anh nhìn tôi cảm thấy rất ngạc nhiên. Hôm nay, tôi phải nói mọi chuyện cho anh nghe.
- Em làm sao vậy, hôm nay em có gì đó rất lạ.
- Chỉ là có chuyện muốn nói với anh thôi.
- Chuyện gì vậy?
Tôi kể hết tất cả mọi chuyện ngày hôm nay cho Lạc Thành nghe, từ việc tôi đi gặp Tống Thừa Huân và Lưu Cảnh Dương cho đến việc tôi đến bệnh viện gặp Tôn Hạo rồi cùng anh hóa giải mọi hiểu lầm trước đây. Tôi cũng nói cho Lạc Thành biết, tôi muốn cùng Tôn Hạo kết hôn lại lần nữa, bây giờ anh đang bệnh, tôi muốn cùng Thiên Vũ ở bên cạnh anh để cùng anh vượt qua khó khăn lần này.
- Em xin lỗi.
Nụ cười của Lạc Thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-mai-la-giac-mo/2153633/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.