Tôi đi đến bệnh viện, vừa vào thang máy không tự chủ được nước mắt cứ rơi xuống. Tôi không nghĩ mọi chuyện lại đi quá xa như vậy, không nghĩ lại được nghe một câu trả lời mà tôi chưa từng nghĩ đến.
“Ding”.
Thang máy dừng lại, tôi vội vàng lau nước mắt rồi đi tìm phòng.
Từ bên ngoài nhìn vào, tôi thấy Tôn Hạo đang nằm trên giường bệnh, trên tay còn có cả ống truyền. Anh vẫn đang ngủ, gương mặt nhìn không ổn một chút nào, nhợt nhạt đến đáng sợ.
Tôi nhẹ nhàng bước vào trong, mới 3 tuần không gặp nhau thôi mà trông anh đã gầy như thế này rồi. Tôi vô thức đưa tay lên chạm vào má của Tôn Hạo, trong lòng càng chua xót.
Vừa lúc nãy gặp Tống Thừa Huân và Lưu Cảnh Dương, bọn họ đã nói cho tôi toàn bộ sự thật mà tôi muốn biết. Sự thật quả nhiên là sự thật, thật sự khiến tim tôi như muốn vỡ vụn ra thành từng mảnh.
- A Hạo bảo chúng tôi đừng nói gì cho cô biết nhưng bây giờ đã như thế này rồi thì tốt nhất vẫn cứ nên nói ra. Tử Lăng, A Hạo bị mắc bệnh máu trắng, tình trạng bây giờ không ổn chút nào cả. Vì thế nên cậu ấy mới rút đơn kiện.
- Cái gì?
Cái gì thế này, tôi đang nghe cái quái gì thế này không biết. Hôm nay không phải ngày Cá tháng 5, Tống Thừa Huân và Lưu Cảnh Dương muốn lừa tôi hay sao đây? Lại còn bày ra trò này?
Nhìn tôi cười, Lưu Cảnh Dương nhíu mày lại, chỉ nói:
- Cô không tin đúng không?
- Anh bảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-mai-la-giac-mo/138022/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.