Cuối cùng thì kế hoạch đi chơi tối của chúng tôi đã phá sản tan bành. Nguyên nhân là bố mẹ có việc bận phải ra ngoài và chúng tôi phải ở nhà trông nhà, hoặc đơn giản là bố mẹ không yên tâm khi hai đứa lại ra ngoài đi chơi chung lần nữa. Dù tôi đã khóc lóc cầu xin thảm thiết thì nhận lại chỉ là hai cái lắc đầu lạnh tanh. Vậy là công sức ngồi lập nguyên một cái to-do-list dài hai trang của tôi đã bị đạp đổ trong tích tắc.
Nước mắt ngắn dài tiễn bố mẹ ra cổng, tôi mếu máo chạy vô phòng hắn định than thở, nhưng sau khi thấy hắn vẫn tỉnh rụi tôi lại đâm ra ức chế hú hét:
"Nè hông được đi chơi rồi kìa. Sao tỉnh queo vậy?"
"Không đi thì thôi, ở nhà cũng vui mà. À ăn mì đi. Không phải cả buổi trưa chị lén mẹ ngủ lục đục dưới bếp làm mì cho tôi ăn sao?" - Hắn nhướn mày nhìn tôi cười xảo quyệt.
Bị hắn nói tôi giật thót. Giề?? Tôi đã cố gắng làm trong im lặng mà. Còn gì bất ngờ nữa chứ chời.
"Sao... sao cậu biết? À ...Theo dõi chị hả? Bị ám ảnh về chị hả? Ở chung một nhà còn bị đặt theo đuôi đồ!" - Tôi chạy đến trước mặt hắn cười gian.
Khi thấy mặt hắn phớt đỏ thì tôi liền cười ầm lên. Không ngờ lúc hắn xấu hổ lại dễ thương như vậy. Tôi kiềm không được vô thức nhéo má hắn mấy cái, cái này là quen tay rồi. Hắn bị tôi nhéo má thì mặt càng đỏ hơn, lắp bắp chống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-lo-yeu-em-roi-chang-trai-a/2725432/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.