"Đi đâu với chị Vy thế?" - Hắn vắt chân ngồi trên ghế sofa hỏi tôi.
"Đi mua đồ." - Tôi cởi giày cho vào tủ, giấu túi quà sau lưng.
Mắt đảo một vòng xung quanh, bố mẹ không có ở nhà. Bố chắc là đi làm rồi, còn mẹ thì đi shopping hay đi chợ gì đó. Cầu cho mẹ đừng để hai chúng tôi chết đói.
"Giấu gì đấy?" - Hắn mắt thì dán vào TV tay thì chỉ trỏ sau lưng tôi.
Tôi bị hỏi bất ngờ thì giật mình, mắt láo liên nhìn hắn. Đù mẻ có "thiên lý nhãn" sao vậy trời? Tôi lau mồ hôi lạnh, tối nay mới tặng hắn được, vậy nó mới ý nghĩa mới bất ngờ, giờ mà lộ hết thì còn gì vui nữa trời. Mà sao thấy người ta thản nhiên thế? Hắn có nhớ ngày hôm nay là ngày gì không? Chậc chậc, lỡ tối nay tôi thì hăm hở tổ chức hắn thì không nhớ, mặt ngu như bò đeo nơ đê, tôi giết. Tôi lỡ đi câu hỏi của hắn, len lén, rón rén bước đi nhẹ nhất có thể chuồn lên phòng. Hắn đợi lâu mà không nhận được câu trả lời của tôi thì ngoái đầu lại nhìn, thấy con nhỏ đang định chuồn đi là tôi thì biết cười khổ rồi xem TV tiếp, không quên tặng kèm một câu:
"Không muốn trả lời thì thôi làm gì mà trốn chui trốn nhủi vậy? Chị chỉ có cái làm lố."
Cái thằng quỷ, không biết lãng mạn là cái gì hết hả? Cũng một tháng rồi mà, tuy không lâu lắc là chi nhưng ít ra cũng nên bỏ cái tính vô duyên thúi đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-lo-yeu-em-roi-chang-trai-a/2725429/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.