Tử Điệp lạnh lùng nhìn Phong Lạc Hiên, đột nhiên cảm thấy rất mỏi mệt lại một lần nữa nằm trở lại trên ghế.
“Hoàng Thượng sao ngài lại ở chỗ này, yên tâm đi, ngài không cần đến thăm ta, ta không chết được” Tử Điệp thản nhiên nói.
“Trẫm… Trẫm đứng ở bên ngoài nhìn thấy ngươi đang ngủ nên tới xem, không nghĩ tới lại đánh thức ngươi, ngươi nghỉ ngơi đi, Trẫm đitrở về” Phong Lạc Hiên đau thương nói.
“Thứ cho thần không tiễn xa được, Hoàng Thượng , về sau không có việc gì không cần đến thăm ta , ta lại ở chỗ này tĩnh tâm tĩnhdưỡng, sẽ không làm cho cha mẹ lo lắng, thân thể tốt lên ta sẽ tự mìnhrời đi ” Tử Điệp nhẹ giọng nói.
Phong Lạc Hiên nghe Tử Điệp nói như vậy cước bộ đột nhiên dừng lại,xoay người nhìn Tử Điệp, Tử Điệp nhắm mắt lại, trên mặt không có mộtchút biểu tình.
“Ngươi khẩn cấp muốn rời khỏi Trẫm như vậy ?” Phong Lạc Hiên âm trầm nói.
“Hoàng Thượng nói quá lời, hoàng cung không phải nhà thần, đương nhiên thần phải về nhà “ Tử Điệp lời ít mà ý nhiều nói.
Nhìn Tử Điệp, Phong Lạc Hiên bỗng ngửa mặt lên trời cười to, cười đến nỗi nước mắt cũng rơi ra, tiếng cười đột nhiên dừng lại, Phong Lạc Hiên hữu lực nói:
“Lam Tử Điệp, đừng quên Trẫm từng nói, Trẫm sẽ không thả chongươi đi, từ giờ trở đi về sau ngươi sẽ ở nơi này, chuyện của ngươi Trẫm sẽ cùng Lam Thừa tướng nói qua, tin tưởng hắn không có dị nghị gì,ngươi chỉ cần ở trong này dưỡng thân thể khỏe lên là được” .
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-lam-vuong-phi-cua-nguoi/1617516/quyen-2-chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.