Phong Lạc Hiên lẳng lặng nhìn bọn họ đi vào trước mặt mình, ánh mắt ở trên người Tử Điệp nhẹ nhàng đảo qua một chút liền dừng lại ở trênngười Lạc Hàn.
“Thần tham kiến Hoàng Thượng” Lạc Hàn cùng Tử Điệp cùng nhau nói.
“Quên đi, không có ngoại nhân không cần khách khí như vậy, vẫn là kêu hoàng huynh đi, Lưu Tuyên ngâm trà vào nước rồi đặt ở này, các ngươiliền lui ra đi, ta cùng Vương gia có chuyện muốn nói, không có mệnh lệnh của ta ai cũng không cho tiến vào.” Phong Lạc Hiên nói.
“Vâng, nô tài tuân chỉ” Lưu Tuyên nói xong liền cùng các tùy tòng rời đi.
Phong Lạc Hiên cùng Lạc Hàn Tử Điệp sau khi đi vào Ngự thư phòng liền đem cửa đóng lại, Phong Lạc Hiên ngồi xuống xong lại ngửa đầu nhắm mắt một câu cũng không nói, không khí trong phòng làm cho người ta cảmgiác hít thở không thông, Lạc Hàn nhìn biểu tình Phong Lạc Hiên cái gìcũng không nói,liền an vị ở đàng kia lẳng lặng chờ hắn mở miệng, Lạc Hàn hiểu bán tính của Phong Lạc Hiên, biết nếu hắn không nói thì mình cáigì cũng không nên hỏi, chờ đợi là lựa chọn tốt nhất.
Tử Điệp xem bộ dáng Phong Lạc Hiên một lòng bất ổn không biết làm sao bây giờ, lúc này Lạc Hàn cho nàng một ánh mắt an tâm, giống như qua rất lâu Phong Lạc Hiên rốt cục mở mắt ra, khinh nhấp một ngụm trà, sâu kínmở miệng nói:
“Lạc Hàn, ngươi cảm thấy trẫm làm Hoàng đế như thế nào?”
“Thâm dân tâm” Lạc Hàn lời ít mà ý nhiều nói.
“Đúng vậy, đối diện với liệt tổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-lam-vuong-phi-cua-nguoi/1617462/quyen-1-chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.