Giờ phút này không khí bên trong Hoàng cung tựa hồ như có một cơn bão táp tiến vào trước phút yên tĩnh, thủ vệ trong cung so với dĩ vãngnhiều hơn rất nhiều, ngẫu nhiên gặp được vài người trong cung cũng mangmột bộ dạng hoang mang rối loạn, trong lúc nhất thời mỗi người trongcung đều cảm thấy bất an, chỉ sợ nạn ôn dịch này sẽ hại đến mình.
Tử Điệp lẳng lặng đi theo phía sau Lạc Hàn trong lòng thì đang suynghĩ mỗi người trong cung đều sợ thành như vậy xem ra lần ôn dịch nàythực nghiêm trọng, nếu áp dụng biện pháp chế ngự trễ sẽ không thể khốngchế, một khi lan tràn thì hậu quả sẽ không tưởng nổi. Ở hiện đại lớn lên nàng biết rõ ôn dịch này đối với y học cổ đại còn không phát triển thìmang ý nghĩa gì, đó chính là một khi bị lây bệnh chỉ có thể mệnh về TâyThiên, nghĩ đến đây lông mày Tử Điệp không khỏi co rút nhanh.
Trong lòng Lạc Hàn cũng đang suy nghĩ chuyện này, trong đầu khôngngừng tự hỏi nên xử lý chuyện này như thế nào, Lạc Hàn biết rõ đạo lýdân chúng chính là quốc chi căn bản( dân chúng là gốc của đất nước) hắn nghĩ sẽ đem hết khả năng đem phạm vi ôn dịch khống chế đến mức nhỏnhất, vừa rồi cùng Tử Điệp ngươi tình ta nồng hoàn toàn bị chuyện nàycắt đứt, nhưng nghĩ đến bộ dạng thẹn thùng của Tử Điệp Lạc Hàn vẫn lộra một chút mỉm cười thản nhiên, trong mỉm cười lại bí mật mang theothõa mãn tràn ra khóe miệng.
Lạc Hàn quay đầu xem lại phát hiện mình vừa rồi bởi vì suy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-lam-vuong-phi-cua-nguoi/1617461/quyen-1-chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.