Ngày cuối tuần đã trôi qua, sắp tới kỳ kiểm tra hằng tháng.
Dụ Hạ vẫn luôn nghiêm túc ôn tập, nhưng Lục Nhiên mỗi ngày vẫn cứ theo lẽ thường chơi bóng rồi ngủ.
Sân bóng rổ.
Lục Nhiên híp mắt, đứng ở vạch ba điểm, đôi tay khống chế bóng, nhảy tại chỗ.
Bóng rổ bay ra, chuẩn xác lọt vào rổ.
Lục Nhiên nhặt bóng, quay trở lại vạch ba điểm một lần nữa, rồi lại ném bóng.
Một lần lại một lần.
Mỗi lần bóng rổ đều có thể chạm vào sọt.
Lúc này, có một người tới sân bóng rổ, người nọ là Cố Trạm. Lần này anh tới, là đặc biệt tới tìm Lục Nhiên.
Cố Trạm kêu một tiếng: "Lục Nhiên."
Lục Nhiên quay đầu, nhàn nhạt liếc Cố Trạm một cái, không để ý đến anh, nhanh chóng dời mắt.
Cố Trạm biết tính cách của Lục Nhiên, anh cũng không để ý, tiếp tục nói: "Lục Nhiên, tôi biết cậu chơi bóng rổ rất khá, cậu có hứng thú tham gia đội bóng rổ không?"
Lục Nhiên mặc kệ anh, giơ tay, khuỷu tay hơi cong, bóng rổ trong tay bay ra.
Bóng rổ vào lưới.
Vài giây sau, bóng rổ rơi xuống, đập xuống mặt đất, phát ra âm thanh bịch bịch nặng nề.
Tay phải Lục Nhiên lười nhác mà ôm lấy bóng rổ, tay trái đút trong túi quần.
Đi ngang qua Cố Trạm, cậu không kiên nhẫn mà nói một câu: "Không có hứng thú."
Bước chân của Lục Nhiên không ngừng, cứ thế đi đến phía trước.
Không hề quan tâm đến Cố Trạm.
Cố Trạm chưa từ bỏ ý định, anh tiến lên vài bước, đi theo sau: "Giải bóng rổ Đại học Quốc gia sắp bắt đầu rồi, chúng tôi đang tìm người thích hợp."
Cố Trạm là học sinh năm 3, gần như đã sẵn sàng cho việc chuẩn hoá, anh sẽ không tham gia thi đại học, mà sẽ đến nước Mỹ học đại học.
Nhưng Cố Trạm vẫn luôn có tâm nguyện, anh muốn trước khi tốt nghiệp cao trung, sẽ đưa Thanh Trung lọt vào trận chung kết của giải Giải bóng rổ Đại học Quốc gia, giành chức vô địch.
Lục Nhiên chơi bóng rổ rất tốt, cho nên Cố Trạm hy vọng cậu có thể gia nhập vào đội của trường.
Lục Nhiên dừng lại, nghiêng người sang một bên, nhìn cũng không nhìn Cố Trạm một cái.
Cậu không kiên nhẫn mà nhướng mày: "Thế thôi à, nói xong chưa?"
Cố Trạm thành khẩn nói: "Tôi hy vọng cậu có thể suy nghĩ lại lần nữa."
Vừa dứt lời, Lục Nhiên đã đi về phía trước.
Bộ dáng không để ý chút nào.
......
Vài ngày sau, kỳ thi hàng tháng đến.
Vào tiết tự học buổi sáng, mọi người đều tranh thủ đọc vài cuốn sách trước khi thi, lâm thời ôm chân Phật.
Mạnh Tử Thành mở một cuốn sách ra để trước mặt, nhìn mới tinh.
Cậu muốn tận dụng những giây phút cuối cùng để học thuộc văn.
Buổi tự học sáng nay yên lặng một cách đáng ngạc nhiên, không có nhiều người nói chuyện.
Dụ Hạ thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn lớp một cái, sau đó cúi đầu đọc sáng trên bàn.
Uỷ viên tuyên truyền đi đến trước bàn Dụ Hạ, gọi một tiếng: "Lớp trưởng, chủ nhiệm lớp bảo cậu đến văn phòng."
Dụ Hạ đứng dậy, đi đến văn phòng.
Dụ Hạ đẩy cửa ra, hô một tiếng: "Cô Thẩm."
Thẩm Ức Bình vừa thấy Dụ Hạ đến, khóe miệng liền mang theo ý cười.
Tính tình Dụ Hạ ngoan ngoãn, thành tích rất tốt, nhưng mà có chút sợ người lạ. Cô cho Dụ Hạ làm lớp trưởng, cũng là muốn rèn luyện Dụ Hạ.
Thẩm Ức Bình ban đầu cũng có chút lo lắng, nhưng mà sự thật chứng minh, Dụ Hạ không làm cô thất vọng.
Kể từ khi Dụ Hạ làm lớp trưởng, những học sinh đó trong lớp đều an phận không ít.
Đặc biệt là Lục Nhiên, cậu thường là người không tuân theo nội quy nhất. Không nghĩ tới lời nói của Dụ Hạ, cậu có thể nghe vào.
Thẩm Ức Bình: "Dụ Hạ, Lục Nhiên gần đây thế nào?"
Dụ Hạ suy nghĩ một chút, nhẹ giọng nói: "Bài tập cậu ấy đều nghiêm túc làm, đi học cũng có nghe giảng."
Thẩm Ức Bình vừa lòng gật đầu: "Em làm rất tốt."
Cô nói mục đích hôm nay bảo Dụ Hạ đến đây: "Sắp vào thi rồi, cô muốn em để ý Lục Nhiên nhiều hơn."
Dụ Hạ yên lặng lắng nghe.
"Em cũng biết, lần trước khi thi cuối kỳ, Lục Nhiên bỏ thi đúng chứ."
Dụ Hạ gật đầu.
Thẩm Ức Bình: "Em là bạn ngồi cùng bàn với Lục Nhiên, trong khoảng thời gian này phải chú ý một chút, tốt nhất đừng để em ấy bỏ thi."
Cô lo lắng kỳ thi hằng tháng lần này Lục Nhiên sẽ bỏ thi, vì vậy mới muốn Dụ Hạ để ý đến cậu.
Dụ Hạ sửng sốt chớp mắt một cái.
Ngữ khí của Thẩm Ức Bình càng thêm ôn hòa: "Cô biết chuyện này là làm khó dễ em, nhưng hiện tại em ấy hình như rất nghe lời em."
Cô cũng không có cách, các giáo viên đều không có cách gì với Lục Nhiên, mà cô nói cái gì, Lục Nhiên cũng đều không nghe vào.
Ngay cả khi xử phạt Lục Nhiên, cậu cũng sẽ không để vào trong mắt.
Dụ Hạ nhẹ giọng đáp. Cô rời khỏi văn phòng, trở lại chỗ ngồi, tay chống cằm, biểu tình có chút ngốc.
Cô nhíu mày, có chút bất lực.
Làm sao để Lục Nhiên ngoan ngoãn đi thi đây?
Dụ Hạ suy nghĩ một hồi, trong lòng nảy ra một ý tưởng.
Tuy rằng biện pháp này có chút ngốc, nhưng cô cũng chỉ có thể làm như vậy.
Tiết tự học buổi sáng nhanh chóng kết thúc, bạn học sôi nổi đứng lên, chuẩn bị rời khỏi phòng học đến phòng thi.
Trong lớp vang lên tiếng kéo bàn ghế, số học sinh trên hành lang cũng tăng dần lên.
Lâm Chi Ngôn và Dụ Hạ tình cờ ở cùng một phòng thi, cô ấy cầm lấy hộp bút và sách, quay đầu tìm Dụ Hạ nói chuyện.
Lâm Chi Ngôn thúc giục: "Dụ Hạ, cậu còn chưa đi sao?"
Dụ Hạ lắc đầu: "Đợi lát nữa, cậu đi trước đi, tớ còn có chút việc cần phải hoàn thành."
Lâm Chi Ngôn cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng cũng không hỏi nhiều.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]