Cũng giống như lúc trước, không có tính khiêu chiến.
Lục Nhiên nhớ lại lời chủ nhiệm nói.
Sau khi kỳ thi tháng lần này kết thúc, chủ nhiệm sẽ dựa theo thành tích để sắp xếp chỗ ngồi.
Sau này những học sinh có thành tích kém trong lớp sẽ ngồi cùng với học sinh có thành tích tốt, như vậy có thể kéo cao điểm trung bình của lớp.
Một lát sau, Lục Nhiên cầm lấy bút, chậm rãi viết xuống một đáp án.
Đáp án chính xác là D, Lục Nhiên đặt bút viết A.
Sau đó là các câu hỏi trắc nghiệm.
Đáp án chính xác là AD. Ngòi bút của Lục Nhiên đặt xuống bài thi, viết BC.
Rất nhiều câu kế tiếp, Lục Nhiên đều cố tình tránh đáp án chính xác.
Mấy câu hỏi lớn cuối cùng cũng viết qua loa mấy bước giải bài.
Qua nửa giờ, Lục Nhiên làm xong bài thi. Cậu tùy ý ném bút, khóe miệng chậm rãi nhếch lên.
Giờ thi kết thúc, mọi người nộp bài, đi ra khỏi phòng thi.
Mạnh Tử Thành tiến lên vài bước, khoác vai Lục Nhiên, hưng phấn nói: "Nhiên ca, nhờ có anh mà em trúng được vài câu."
Cũng may trước khi thi cậu có hỏi qua Lục Nhiên, nếu không đã không biết được đáp án câu này câu kia.
Mạnh Tử Thành nhìn Lục Nhiên một cái: "Nhiên ca, thi thế nào, lần này lại đạt tuyệt đối chứ."
Lục Nhiên không đáp, khóe miệng giật giật.
Không ai biết, kết quả kiểm tra hàng tháng lần này của Lục Nhiên sẽ làm bọn họ chấn động.
Trong mấy môn thi tiếp theo, Dụ Hạ cũng không ngừng nhìn chằm chằm vào Lục Nhiên. Chờ cậu vào phòng thi, Dụ Hạ mới đi.
Mỗi môn thi Lục Nhiên đều đi, chủ nhiệm lớp vẫn luôn chú ý đến tình hình của Lục Nhiên, cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
......
Giữa giờ.
Ngay sau khi vừa kết thúc một tiết, có người đang tán gẫu, có người cãi nhau ầm ĩ, âm thanh trong phòng học có chút ầm ĩ.
Dụ Hạ yên lặng ngồi ở vị trí, nghiêm túc suy nghĩ đề bài.
Đề vừa rồi giáo viên giảng, Dụ Hạ đã nghĩ ra một cách giải khác. Cô cầm bút, cẩn thận tính toán, chậm rãi viết trên vở.
Lúc này, Trần Toàn đi đến bàn Dụ Hạ, gọi một tiếng: "Dụ Hạ, có người tìm cậu."
Dụ Hạ buông bút, nhìn về phía cửa lớp. Người nọ là Cố Trạm.
Cô đứng dậy, đi ra cửa.
Nghe thấy được lời này, Lục Nhiên quay đầu lại, nhàn nhạt liếc nhìn về phía cửa.
Có nam sinh đứng ở đó.
Lục Nhiên thu hồi tầm mắt, trên mặt không có cảm gì.
Đổng Gia dương cao giọng: "Nhiên ca, anh có xem trận bóng rổ hôm qua không?"
Ngày thường Lục Nhiên không có hứng thú với cái gì, nhưng nhắc tới bóng rổ, cậu vẫn sẽ xem nhiều lần.
Tâm tư của Lục Nhiên không ở nơi này, cậu hơi nghiêng đầu, tầm mắt cố ý nhìn về phía cửa.
Dụ Hạ đứng ở cửa, đưa lưng về phía cậu.
Nam sinh đứng trước mặt cô, nhìn qua rất quen thuộc với cô.
Đổng Gia hứng thú tăng vọt nói chuyện, không chú ý đến phản ứng của Lục Nhiên.
Lục Nhiên có chút thất thần, cậu không chút để ý mà lên tiếng.
Hôm nay Cố Trạm tới tìm Dụ Hạ, chuẩn bị đưa cho cô một thứ.
Anh cầm sách, đi đến phòng học của Dụ Hạ, nhìn thoáng qua, trên mặt có chút kinh ngạc.
Dụ Hạ ngồi bên cạnh một nam sinh, nam sinh kia thế nhưng là Lục Nhiên.
Dụ Hạ tới cửa, dừng bước chân.
Cô nhìn về phía Cố Trạm: "Anh họ, có chuyện gì sao?"
Cố Trạm thấy Dụ Hạ ra, anh thu hồi thần sắc.
Cố Trạm đưa cuốn sách trong tay cho Dụ Hạ, cười nói: "Anh đã tìm thấy cuốn sách tiếng Anh mà lần trước em nhờ anh tìm giúp rồi đây."
Dụ Hạ thích đọc sách, quyển sách này cô đã tìm rất lâu, nhưng nhà sách vẫn luôn không có.
Sau khi Cố Trạm biết chuyện này, nói sẽ giúp cô để ý. Ngay khi anh mua được quyển sách này, đã tới tìm Dụ Hạ.
Dụ Hạ ngẩn ra, cô nhận sách, cúi đầu lật lật, đúng là cuốn sách cô tìm đã lâu.
Cô ngẩng đầu, cong cong khóe miệng: "Cảm ơn anh."
Cố Trạm liếc nhìn phòng học một cái, anh thấp giọng hỏi một câu: "Đúng rồi, Lục Nhiên là bạn ngồi cùng bàn với em sao?"
Dụ Hạ gật đầu: "Ừm, là giáo viên sắp xếp."
Giọng nói của Cố Trạm ẩn ẩn lo lắng: "Em và cậu ta ngồi chung thế nào?"
Tính tình của Dụ Hạ quá mềm, Cố Trạm lo lắng cô sẽ bị khi dễ.
Dụ Hạ suy nghĩ một chút, nhẹ giọng nói: "Cũng không tệ lắm."
Cố Trạm trầm mặc vài giây, sau đó mở miệng: "Lúc trước anh đã tìm Lục Nhiên, muốn cậu ta gia nhập đội bóng rổ."
"Nhưng cậu ta từ chối." Cố Trạm có chút bất lực.
Dụ Hạ nhìn Cố Trạm, yên lặng lắng nghe.
Cố Trạm tiếp tục nói: "Nếu có cơ hội, em giúp anh đề cập chuyện đó với cậu ta đi."
Nếu Dụ Hạ có quan hệ với Lục Nhiên, vậy Dụ Hạ đề cập đến chuyện đó hẳn là sẽ không bị khó xử.
Dụ Hạ nhẹ giọng nói: "Vâng."
"Đúng rồi, còn có Mạnh Tử Thành, em cũng giúp anh nói với cậu ta một chút đi. Hai người bọn họ gia nhập đội bóng rổ, sẽ rất có ích cho đội của trường."
"Dạ."
Cố Trạm cúi xuống, nhẹ nhàng vỗ đầu Dụ Hạ, giọng nói ôn hòa: "Anh đi trước đây."
Đổng Gia vốn dĩ đang nói chuyện với Lục Nhiên, nói nói, cuối cùng cậu cũng phát hiện ra Lục Nhiên có điều gì đó không ổn.
Lục Nhiên luôn nhìn ra cửa. Khi nói chuyện, cũng không có hứng thú gì.
Cậu nhìn theo ánh mắt của Lục Nhiên, phát hiện Dụ Hạ đứng ở cửa, đang nói chuyện phiếm với một nam sinh.
Đổng Gia lập tức hiểu ra, cậu thuận miệng hỏi một câu: "Nhiên ca, người nọ là ai vậy, sao có cảm giác rất quen thuộc với lớp trưởng nhỏ."
Lục Nhiên không lên tiếng.
Đôi mắt đen nhánh của cậu nhìn chằm chằm vào cửa.
Lục Nhiên không nói gì, híp mắt lại.
Đổng Gia sợ tới mức run một cái, nuốt nước miếng. Sao cậu có cảm giác ánh mắt của Nhiên ca thật hung.
Sau khi Dụ Hạ nói xong với người nọ, rồi đi vào phòng học, Lục Nhiên mới quay đầu, chậm rãi thu hồi tầm mắt.
Cậu tựa lưng vào ghế ngồi, ngả người ra sau, chân dài lười biếng vắt ngang trên lối đi nhỏ.
Bộ dáng như chưa có gì xảy ra.
Lục Nhiên không nói gì, híp mắt lại.
Dụ Hạ cầm sách, trở lại vị trí, cô mở ngăn kéo ra cất sách vào.
Lục Nhiên vẫn luôn chú ý đến động tác của Dụ Hạ, cậu bỗng nhiên mở miệng: "Ai cho cậu?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]