Xe cấp cứu chạy thẳng đến bệnh viện gần nhất. Trên xe, y tá sơ cứucho Tiểu Mai, Khải Phong ngồi bên cạnh nắm chặt lấy tay cô. Bàn tay tolớn ấm áp nắm lấy bàn tay bé nhỏ, Khải Phong lấy tay Mai Mai đặt lên mámình, tay còn lại run run chạm vào tóc cô. Viên đạn xuyên qua ổ bụng bên trái, chỗ bông y tế thấm máu ngày càng nhiều hơn. Lòng Khải Phong vôcùng xót xa, anh hận mình không thể gánh chịu nỗi đau này thay cô. “Cốlên, sắp tới nơi rồi”_Khải Phong siết chặt tay Tiểu Mai, nói khẽ
—-
Hành lang bệnh viện dài thăm thẳm. Màu trắng toát bao phủ làm ngườita cảm thấy bức bối. Khải Phong ngồi thụp trước cửa phòng phẫu thuật,gương mặt điển trai lộ rõ vẻ u uất vì lo lắng và bất lực. Trợ lý Lâmđứng bên cạnh thở dài ái ngại, thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ. Bà Hạnhđang ở công ty nghe tin liền vội vàng tới bệnh viện.
-“Chuyện gì xảy ra thế này?”
-“Mai Mai bị tên đó bắn…đáng lẽ người bị bắn là con…nhưng cô ấy ngănhắn lại…Tiểu Mai là đồ ngốc…đáng lẽ con không nên bước đến… con nên bình tĩnh hơn..”_Khải Phong không ngẩng đầu, giọng khàn khàn đánh mất sựtrầm ổn thường ngày, lẩm bẩm tự trách mình
Bà Hạnh lại gần hơn mới nhận thấy giọt nước nhỏ trên khoé mắt anh. Saucái chết của ông Lưu, bà chưa từng thấy con trai mình khóc..
Vài phút sau hành lang dội lại tiếng bước chân gấp gáp, bố mẹ Tiểu Maitất tả chạy đến. Trợ lý Lâm phải ra kể sơ qua sự việc cho họ bởi KhảiPhong vốn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-la-toi-nho-em/2326043/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.