Ánh mặt trời lúc hoàng hôn nhợt nhạt yếu ớt, chiếu lên gương mặt trầm mặc của Bùi Nguyên Tuân, khiến sắc mặt hắn càng thêm lạnh lẽo như sương.
Hắn im lặng một lúc không lên tiếng, ánh mắt sắc như dao rơi trên miếng bánh đậu xanh, đôi mày kiếm nhíu chặt, dường như đang hồi tưởng điều gì.
Thấy đại ca không nói, Bùi Nguyên Oánh liền không thể chờ đợi mà tuôn ra hết những gì mình đã thấy: "Đại ca, ngày đại tẩu thành hôn với huynh, tẩu ấy đã ở y quán cả đêm không về phủ, sáng sớm hôm đó muội đã thấy tẩu ấy và nam tử kia đứng ở cửa y quán cười nói! Hôm nay muội lại thấy họ, trông họ rất thân quen gần gũi, hai lần này đều là muội tận mắt nhìn thấy, không hề giả dối!"
Im lặng một lát, Bùi Nguyên Tuân đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn tam muội, cất giọng lạnh lùng trách mắng: "Cấm suy đoán lung tung! Trong lòng đại tẩu của muội chỉ có một mình ta, dù có nói chuyện với nam tử khác cũng chỉ xem như bằng hữu quen biết, sao có thể để muội bắt bóng bắt gió nghi ngờ như vậy?"
Đại ca hoàn toàn không để tâm đến chuyện nàng ta vừa nói, Bùi Nguyên Oánh gấp đến độ chỉ muốn chỉ trời thề thốt: "Đại ca, muội không nói một lời dối trá nào, chuyện này rất hệ trọng, muội làm vậy chẳng phải là vì tốt cho huynh sao, huynh đừng xem nhẹ đó!"
Tam muội lần nào cũng lấy danh nghĩa vì tốt cho hắn, Bùi Nguyên Tuân cảm thấy phiền não day day trán, đoạn trầm giọng hỏi: "Muội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-la-tieu-thiep-nguyet-minh-chau/4685590/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.