Mấy ngày sau, di mẫu của Đường Bình đã khỏi bệnh, hắn ta bèn đưa biểu muội đến Bảo Hòa Y Quán để tạ ơn.
Trong y quán tạm thời không có bệnh nhân nào đến khám, Khương Nguyên đang rảnh rỗi nên đã rót trà, mời Tiểu Ngọc và Đường công tử ngồi xuống trò chuyện.
Tiểu Ngọc cô nương có chút e thẹn, mím môi ngồi đó không nói tiếng nào, nhưng Đường công tử, người trông có vẻ ít nói, lần này lại đặc biệt mang theo một gói bánh đậu xanh làm lễ tạ, mong nàng nhất định phải nhận lấy và nếm thử.
Đối với Đường Bình mà nói, Khương Nguyên đã cứu mẫu thân hắn ta, lần này lại cứu di mẫu vủa hắn ta, ân tình này thực sự khiến hắn ta vô cùng cảm kích.
Nhưng đối với Khương Nguyên, đây chỉ là chuyện nhỏ không đáng kể. Song, đôi bên vốn không quen biết mà lại gặp nhau đến ba bốn lần, cũng được xem là một loại duyên phận đặc biệt.
Tấm lòng của Đường công tử không thể phụ, hơn nữa, buổi sáng Khương Nguyên chỉ dùng vài muỗng cháo đậu đỏ, bây giờ quả thật có hơi đói, bèn nếm thử một miếng bánh đậu xanh.
Bánh đậu xanh đó do chính tay Đường Bình làm, miếng bánh trong suốt lấp lánh, vào miệng thì mềm mại ngọt thơm, giống hệt hương vị mà nàng đã nếm ở bến Mạnh Môn năm xưa.
Ăn xong nửa miếng, mắt Khương Nguyên sáng lên, không ngớt lời khen ngợi: "Tay nghề của công tử không hề giảm sút, đây là món bánh đậu xanh ngon nhất mà ta từng được nếm."
Nói xong câu này, động tác ăn bánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-la-tieu-thiep-nguyet-minh-chau/4685589/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.