Sau khi Bùi Nguyên Tuân sải bước lớn ra khỏi ngạch cửa, bên ngoài lập tức vang lên tiếng người lái thuyền vui mừng nhận ra.
Hắn ra ngoài rồi, thuận tay khép hờ cửa lại. Khương Nguyên tức giận đứng trong phòng, loáng thoáng nghe thấy hắn dặn dò vài câu gì đó.
Khoảng hai nén hương trôi qua, tiếng "kẽo kẹt" một tiếng, cửa miếu được đẩy ra, người vào là trù nương trên chiếc thuyền lớn.
Trù nương xách theo một cái tay nải, thấy Khương Nguyên thì mừng rỡ lau nước mắt, nói: "Khương tiểu thư, tối qua không tìm thấy tiểu thư, ta còn tưởng các người..."
Bà sụt sùi nói mấy câu rồi vội đặt tay nải xuống, bảo: "Đây là y phục và giày vớ, vừa rồi Bùi công tử bảo ta mang từ trên thuyền xuống, tiểu thư thay trước đi, đợi tiểu thư thay xong chúng ta sẽ đi, người lái thuyền và Bùi công tử đang ở bên ngoài đợi tiểu thư đó."
Khương Nguyên cúi đầu nhìn đôi chân trần của mình.
Tướng quân tuy đáng ghét, nhưng lại rất cẩn thận, sợ rằng bộ dạng này của nàng bị người khác nhìn thấy. Nàng không nói gì, sau khi cảm ơn trù nương liền nhanh chóng thay y phục và giày vớ.
Khi nàng đi ra ngoài miếu thì thấy Bùi Nguyên Tuân đang chắp tay sau lưng, đưa mắt nhìn về phía bờ sông không xa.
Ở đó có một đám sai dịch mặc y phục màu đen đang đi về phía này, người dẫn đầu mặc quan bào tứ phẩm, sau lưng còn có hai phó quan. Cả ba người đều có vẻ mặt hoảng hốt, vừa đi vừa xách tà áo chạy hồng hộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-la-tieu-thiep-nguyet-minh-chau/4685574/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.