Sáng sớm hôm sau, tại Ngự y Đường.
Khương Nguyên vừa bước vào nội đường thì nhìn thấy một bóng lưng thẳng tắp đang lặng lẽ đứng đó.
Nàng dừng bước, nhất thời có chút ngẩn người.
Vào giờ này, Ngự y Đường tĩnh lặng không một tiếng động, nàng là người đến đầu tiên, vậy mà Bùi Nguyên Tuân còn đến sớm hơn, dường như đã đợi nàng rất lâu rồi.
Khương Nguyên ngẩng đầu nhìn hắn một lúc, rồi lại lặng lẽ cúi đầu, khẽ nói: "Tướng quân có việc gì sao?"
Nghe thấy giọng nói của nàng, Bùi Nguyên Tuân quay người lại.
Thần sắc hắn vẫn lạnh lùng như thường lệ, chỉ có ánh mắt lướt qua cây trâm phượng trên mái tóc đen của nàng rồi lặng lẽ dời đi, chỉ cất giọng nhàn nhạt hỏi: "Bệnh cấp tính của Ngụy Vương điện hạ đã khỏi hẳn chưa?"
Khương Nguyên nhẹ nhàng lắc đầu, đáp: "Vẫn chưa. Nhưng ta đã tìm thấy một phương thuốc ghi chép về cổ trùng của vu y, độc tính của loại cổ trùng đó có nhiều điểm tương đồng với bệnh cấp tính của điện hạ, nhưng trước đây ta chưa từng tiếp xúc với loại y thuật này, cho nên không chắc chắn lắm ghi chép đó có phải là thật không, rốt cuộc có loại cổ trùng này hay không."
Bùi Nguyên Tuân cúi mắt nhìn nàng một cái rồi im lặng.
Tuy hắn im lặng, nhưng thần sắc lại không một gợn sóng, không có chút gì là ngạc nhiên, dường như mọi chuyện đều nằm trong dự liệu của hắn. Khương Nguyên ngẩng đầu nhìn hắn, dường như đột nhiên nghĩ đến điều gì, nàng khẽ chau mày nói: "Có phải Tướng quân biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-la-tieu-thiep-nguyet-minh-chau/4685564/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.