Nhìn bóng Tướng quân mỗi lúc một xa, Khương Nguyên thất thần trở về điện.
Đầu óc nàng trống rỗng, không biết nên làm gì, cũng không biết nên nói gì, cứ thế lặng lẽ ngồi ngây người.
Mãi cho đến hơn nửa canh giờ sau, mưa bên ngoài đã tạnh, nàng mới sực tỉnh lại, đưa tay lên mới phát hiện mặt đã đẫm nước mắt.
Nàng nghĩ, Tướng quân cuối cùng cũng đã hiểu lầm mình.
Nhưng hiểu lầm này đối với nàng mà nói, thực ra lại là chuyện tốt, bởi vì, hắn sẽ không còn trở mặt thành thù với Ngụy Vương điện hạ, cũng sẽ không đến làm phiền nàng nữa, nhưng không hiểu vì sao, khi nhớ lại nỗi đau thương trong đôi mắt tựa sao trời của hắn, tim nàng lại đau như kim châm.
Ngụy Vương điện hạ vẫn đang say ngủ, Khương Nguyên liếc nhìn hắn ta một cái, xách hòm thuốc lên, chậm rãi bước ra ngoài.
Thị vệ của Vương phủ chào hỏi nàng, hỏi có cần đưa nàng về phủ không, nhưng nàng như không nghe thấy, một mình đi lang thang vô định dọc theo đường phố.
Mãi cho đến khi đi đến cuối con đường, đế giày và vạt váy đã lấm đầy bùn đất, suýt nữa thì trượt chân ngã, nàng mới hoàn toàn tỉnh táo lại.
Lúc trời chạng vạng tối, nàng trở về Hầu phủ.
Cảnh phu nhân dắt Ninh Ninh đứng ngoài phủ đợi nàng về nhà.
Nhìn thấy mẫu thân và nữ nhi, Khương Nguyên khẽ cong môi, rảo bước về phía họ.
Ninh Ninh rúc vào lòng nương thân, chớp chớp đôi mắt to tròn đen láy, hai bàn tay nhỏ bé ôm lấy má mẫu thân nói: "Mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-la-tieu-thiep-nguyet-minh-chau/4685562/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.