Từng chén rượu mạnh trôi vào cổ họng nhưng người lại không hề có men say, ngược lại càng thêm tỉnh táo. Bùi Nguyên Tuân nhìn chằm chằm vào vò rượu trống không trước mặt, lặng lẽ cong môi tự giễu.
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân khe khẽ, bước chân rõ ràng rất nhẹ, nhưng thính giác hắn nhạy bén, lập tức nghe thấy ngay.
Hắn nhìn ra ngoài qua khung cửa sổ đang hé mở.
Tửu lâu cách hẻm Thanh Ngư rất gần, hắn lại vô thức ngồi ở phía gần đầu hẻm, từ vị trí của hắn, có thể nhìn thấy rõ bóng dáng của Khương Nguyên.
Hôm nay nàng mặc một bộ váy áo màu xanh lục nhạt, khoác ngoài một chiếc áo nửa tay màu hạnh, mái tóc đen được búi gọn gàng thành một búi tóc đơn giản, trên búi tóc không có trâm cài hay trang sức, chỉ dùng một dải lụa màu xanh biếc buộc lại. Cách ăn mặc này vừa đơn giản lại thuận tiện, rất hợp với việc nàng ra ngoài hành y xem bệnh.
Bước chân nàng rất nhẹ nhàng, đi cũng rất nhanh, chẳng mấy chốc, nàng đã đi qua con phố giao với đầu hẻm, đến một ngã rẽ ở góc đường.
Ở đó có một chiếc xe ngựa đang đợi, trong xe dường như có một cô nương, thấy nàng đến, liền vui vẻ vén rèm cửa sổ lên chào hỏi nàng. Sau khi nàng lên xe không lâu, vị Quý đại phu kia cũng đi tới.
Nhưng hôm nay hắn ta lại không cưỡi ngựa mà trực tiếp lên xe, ngồi cùng xe với nàng.
Bùi Nguyên Tuân nhìn chằm chằm vào hướng chiếc xe ngựa rời đi không chớp mắt, bàn tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-la-tieu-thiep-nguyet-minh-chau/4685545/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.