Trở lại Mộc Hương Viện, Khương Nguyên ngơ ngẩn ngồi trên chiếc sập mỹ nhân bên cửa sổ.
Trong phòng không thắp đèn, bốn bề tối tăm mờ mịt.
Trăng lạnh không biết đã lên từ khi nào, ánh trăng xuyên qua khe cửa sổ chiếu rọi lên gò má trắng bệch như giấy của nàng.
Hồi lâu sau, nàng vịn vào mép bàn chậm rãi đứng dậy, lấy mấy món trang sức trong hộp trang điểm nhét vào túi gấm cất kỹ.
Sáng sớm hôm sau, triệu chứng phong hàn càng nặng hơn, toàn thân đau nhức rã rời, đầu óc choáng váng, phải uống liền hai chén trà nóng để tỉnh táo mới miễn cưỡng gượng dậy được đôi chút.
Bên ngoài trời đã qua giờ Thìn, ước chừng lúc này Ngọc Hà vừa bị người môi giới dẫn đi, Khương Nguyên đứng dậy nhét túi gấm vào trong tay áo, đến Như Ý Đường thỉnh an Lão phu nhân.
Ân lão phu nhân vừa nhìn thấy Khương Nguyên, sắc mặt liền sa sầm.
Nguyên Tuấn trước đây rất hiếu thuận hiểu chuyện, bây giờ lại dám lén lút nuôi ngoại thất, chẳng phải là do tên biểu ca nương gia của nàng xúi giục sao! Hơn nữa, nha hoàn của nàng lại dám xúc phạm chủ tử, cũng không biết di nương nàng ta quản giáo thế nào! Nói đi nói lại, những chuyện này đều liên quan đến nàng, thật khiến người ta tức không chịu nổi!
Khương Nguyên cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Lão phu nhân, biểu ca của con không làm nên được việc gì, Nhị gia bị huynh ấy mê hoặc, Ngọc Hà lại xúc phạm Nhị nãi nãi, những chuyện này con đều có lỗi, con nên đến xin lỗi Nhị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-la-tieu-thiep-nguyet-minh-chau/4685517/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.