Mưa thu rơi rả rích suốt một ngày, Khương Nguyên ở trong chùa thấp thỏm không yên cũng cả một ngày.
Tướng quân đã nói ngày hôm sau sẽ sai người đến đón nàng, nhưng không biết đã xảy ra chuyện gì mà người của phủ Tướng quân mãi vẫn chưa xuất hiện.
Gần tối, nàng cầm một chiếc ô giấy dầu, lặng lẽ đứng ở một góc khuất ngoài chùa chờ đợi, sợ sẽ bỏ lỡ chiếc xe ngựa đến đón mình.
Đợi khoảng nửa canh giờ, mưa càng lúc càng lớn, cái lạnh càng thêm thấm vào người.
Sau khi chút ánh sáng mờ ảo cuối cùng của ngày bị nuốt chửng, Khương Nguyên đành bất lực thu lại ánh mắt nhìn xa xăm, siết chặt chiếc ô giấy dầu trong tay, từng bước cẩn thận đi về khoảng sân nơi mình tạm trú.
Về đến phòng mới phát hiện, do ở bên ngoài đợi quá lâu, cả áo ngoài áo trong đều đã bị những hạt mưa rối loạn làm cho ướt sũng, tóc trên trán cũng ướt đẫm dính vào bên tai. May mà vì trời mưa, các tăng nhân và cư sĩ đều ở trong phòng nên không ai trông thấy dáng vẻ nhếch nhác của nàng.
Thay y phục, lau khô tóc xong, Khương Nguyên hắt hơi liên tục mấy cái thật mạnh.
Hôm nay nàng không có khẩu vị, chỉ ăn mấy miếng bánh ngọt lót dạ, bây giờ cũng không thấy đói. Chỉ là suốt cả ngày nay, tâm trí rối bời, lúc thì nghĩ đến chuyện Trịnh Kim Châu sinh non, lúc lại nghĩ đến việc Tướng quân và Thẩm cô nương định thân, cả người cứ ngơ ngẩn mông lung, mãi đến lúc này mới có chút tỉnh táo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-la-tieu-thiep-nguyet-minh-chau/4685516/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.