Sáng sớm, Bùi Nguyên Tuân thúc ngựa đến Xu Mật Viện.
Bùi Nguyên Tuấn hiếm khi dậy sớm như vậy, bèn đi cùng đại ca.
Hôm nay hắn ta mặc một chiếc cẩm bào màu chàm viền hồng, thắt lưng ngọc, tóc búi trong mão ngọc, tay còn cầm một chiếc quạt tre trông rất phong nhã, ý cười nơi đáy mắt không sao che giấu được. Nhìn bộ dạng này không giống đến nha thự, mà càng giống ra ngoài uống rượu hẹn hò hơn.
Bùi Nguyên Tuân liếc hắn ta một cái, thản nhiên nói: "Đệ đang làm ăn gì với Giả Đại Chính phải không?"
Tâm trí Bùi Nguyên Tuấn đang bay bổng tận mây xanh, nghe thấy lời này, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Hắn ta bất giác quay đầu nhìn trái phải, hạ giọng nói một cách thần bí: "Đại ca, huynh biết rồi sao?"
Bùi Nguyên Tuân nhíu mày, ánh mắt dò xét nhìn hắn ta.
Bùi Nguyên Tuấn không tự nhiên sờ mũi, cười khan hai tiếng rồi nói lấp lửng: "Đại ca, hóa ra huynh vẫn chưa biết..."
Không hiểu hắn ta đang úp mở chuyện gì, Bùi Nguyên Tuân cũng không có tâm tư đoán xem rốt cuộc hắn ta đang làm gì, bèn lạnh lùng nói: "Giả Đại Chính ham mê cờ bạc lại lười biếng, không thể tin tưởng. Bất kể đệ và hắn ta có làm ăn qua lại gì, sau này phải cắt đứt hoàn toàn."
Bùi Nguyên Tuấn "bụp" một tiếng, khép quạt lại, con ngươi đảo một vòng.
Tối qua, vì chuyện nạp thiếp, Kim Châu kiếm cớ cãi nhau với hắn ta đến nửa đêm, hắn ta tức giận bỏ sang thư phòng ngồi suốt đêm, đến ngủ cũng không ngon giấc.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-la-tieu-thiep-nguyet-minh-chau/4685511/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.