Sau gần bốn giờ đồng hồ, đèn phòng cấp cứu cũng đã tắt....
Bác sĩ mệt mỏi bước ra...
- Bác sĩ.... bác sĩ.... mẹ tôi sao rồi?
Lâm phu nhân lo lắng đến bên bác sĩ hỏi, mẹ chồng bà luôn chăm sóc bà chẳng khác gì con gái ruột làm sao bà không lo cho được cơ chứ.
Lâm lão gia, Hoàng Triết, Hoàng Đông và vợ chồng Mạc phu nhân cũng nín thở nghe kết quả từ bác sĩ:
- Tạm thời thì bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, nhưng mà do bệnh nhân tuổi đã cao, lại bị đập đầu và xương quá mạnh nên nguy cơ rất cao sẽ bị tàn tật và sống thực vật. Vả lại, người nhà phát hiện hơi muộn nên bệnh tình có phần nặng hơn, nếu chậm hơn thì có thể mất mạng rồi. Bây giờ chúng tôi sẽ chuyển bệnh nhân đến phòng hồi sức, năm tiếng sau người nhà có thể vào thăm. Xin phép.
- Cảm ơn bác sĩ.
Bà nội đã qua cơn kịch mọi người có thể thở phào nhẹ nhõm. Nhưng bác sĩ lại nói sẽ bị tàn tật và người thực vật. Câu nói đó khiến ai cũng thấy nặng lòng, khuôn mặt thẫn thờ nhợt nhạt ngồi đờ đẫn xuống ghế, sao đang yên đang lành lại xảy ra việc đau lòng này cơ chứ.
- Lão Lâm, ngày mai chúng ta chuyển mẹ về bệnh viện quốc tế ở thành phố A có được không? Ở đó bác sĩ, thiết bị đều tốt hơn ở đây. Điều đó sẽ tốt hơn cho bệnh tình của mẹ.
- Được, mọi việc đều nghe theo em.
- Hai bác cứ yên tâm, con sẽ nhờ anh con cố gắng tìm cách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-la-em-yeu-don-phuong/1782116/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.