Chương trước
Chương sau
 

Edit: Hạnh



Ôn Giản gật đầu, đưa báo cáo cho anh.

Giang Thừa nhận lấy, để ở một bên, chưa xem ngay, chỉ ngẩng đầu, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô không nói gì.

Thấy anh nhìn mình chằm chằm, Ôn Giản sợ hãi: “Sao… sao thế?”

Giang Thừa: “Em run cái gì?”

“…” Ôn Giản đứng thẳng lưng, đáp: “Không có.” Cô thấy anh không định xem báo cáo, chỉ ra cửa: “Chuyện đó… Nếu Giang tổng không dặn dò gì thì tôi về trước nhé?”

“Sao em gấp thế?” Giang Thừa thờ ơ đáp, cầm báo cáo, lật vài trang, nói: “Nếu như lại làm sai lần nữa, đừng nói là con trai chủ tịch, kể cả chủ tịch ra mặt cũng không bảo vệ em được đâu.”

Ôn Giản im lặng, len lén nhìn anh.

Sắc mặt Giang Thừa vẫn thản nhiên bình tĩnh, không tỏ vẻ hài lòng hay bất mãn, lật hai trang rồi ngẩng đầu lên, liếc qua ghế ngồi, bảo: “Em ngồi đi.”

Ôn Giản ngồi xuống.

Giang Thừa đọc báo cáo, đột nhiên hỏi: “Em tự làm hết chỗ này à?”

Ôn Giản: “Em phụ trách phần thu chi, còn đồng nghiệp làm phần vốn.”

Giang Thừa gật đầu, không hỏi nữa, trong phòng yên tĩnh làm Ôn Giản không thở nổi.

Cửa phòng không đóng, thỉnh thoảng lại có người hiếu kỳ nhìn hai người.

Giang Thừa nhìn ra ngoài, bọn họ sợ hãi không nhìn nữa, giả vờ bận bịu.

Bỗng nhiên tiếng điện thoại vang lên, thư ký Lý vội vàng nghe máy, chẳng mấy chốc thì đặt máy xuống, đứng dậy gõ cửa.

Giang Thừa đặt báo cáo xuống, nhìn anh ta: “Có chuyện gì à?”

Thư kí Lý: “Chủ tịch bảo ngài tới văn phòng ông ấy một chuyến.”

Giang Thừa gật đầu, gấp báo cáo lại, nhìn Ôn Giản: “Em về trước đi, có gì anh sẽ tìm em sau.”

Văn phòng chủ tịch ở tầng trên cùng, Giang Thừa vừa đi tới cửa thì nghe thấy giọng nói tức giận của ba Hà Thiệu: “Con lại nhét thêm một người vào công ty đúng không?”

Hà Thiệu hờ hững đáp: “Nhét thêm người là sao? Phòng tài vụ thiếu nhân sự mà, con thấy hợp thì tuyển thôi.”

Hà Kiến Ly: “Hợp? Ba nghe nói cô ta vừa bị sa thải vì không đủ năng lực cách đây không lâu, con không nên thân thì thôi đi, đừng có tuyển mấy người vớ vẩn vào đây làm.”

Thư kí đứng ngoài xấu hổ nhìn Giang Thừa, gõ cửa thông báo: “Chủ tịch, Giang tổng tới rồi ạ.”

“Bảo cậu ta vào đây.” Ông nghiêm nghị nói.

Thư kí khẽ đáp: “Vâng.” Dứt lời, anh ta đẩy cửa ra, Giang Thừa nói cảm ơn rồi đi vào.

Trong phòng chỉ có Hà Kiến Ly và Hà Thiệu.

Hai cha con không hòa thuận, căn phòng nhỏ cũng có mùi bom đạn.

Giang Thừa chào: “Chủ tịch Hà.”

Sắc mặt Hà Kiến Ly không tốt lắm, ông hơn 60 tuổi, cũng già rồi, hơn nữa vừa mới xuất viện, tinh thần không tốt lắm, cả người uể oải ủ rũ nhưng vẫn gắng gượng.

Ông ta nhìn Giang Thừa, không tức giận như vừa nãy nữa, nhưng mà Hà Thiệu không vui vẻ lắm.

“Con ra ngoài trước đi.” Hà Kiến Ly nói.

Hà Thiệu cà lơ phất phơ bảo: “Mai sau con sẽ điều hành công ty, có gì mà con không được biết chứ?”

Hà Kiến Ly lạnh mặt: “Đi ra ngoài!”

Giang Thừa khuyên Hà Thiệu: “Cậu ra ngoài trước đi, tôi và chủ tịch nói chuyện một lát.”

Hà Thiệu lưỡng lự nhìn anh, không yên tâm.

Giang Thừa cười trấn an cậu ta, bảo cậu ta đi trước.



Hà Thiệu gật đầu.

Cửa phòng đóng lại, Hà Kiến Ly nhìn Giang Thừa, ánh mắt mang theo dò xét, con ông ta rất nghe lời chàng trai này làm Hà Kiến Ly khó chịu nhưng không thể nói ra.

Giang Thừa mỉm cười, nói: “Bạn bè cháu rất quý Hà Thiệu, cậu ta cũng hào sảng nghĩa khí, thích giúp người khác. Trước đây Hà Thiệu hay nhắc tới ngài trước mặt bọn cháu, hễ nhắc tới là kiêu ngạo tự hào lắm, cậu ta lúc nào cũng tôn trọng ngài cả, chỉ là tính tình vẫn còn trẻ con, muốn ngài chú ý và tán dương mình, chủ tịch Hà đừng để bụng, cậu ta thích kiểu ăn mềm không ăn cứng.”

Hà Kiến Ly hậm hực hừ một tiếng, mặc dù bên ngoài vẫn không thích Giang Thừa nhưng anh lại ăn nói khéo léo. Lúc đầu ông ta không hài lòng tí nào, Hà Thiệu không hỏi ý ông, đưa Giang Thừa vào công ty, Hà Kiến Ly không vui, nhưng năng lực của Giang Thừa rõ như ban ngày, chỉnh đốn từng phòng ban làm nhân viên lo lắng, thay đổi tác phong lười nhác của công ty, hiệu suất cao hơn hẳn, hạng mục hai năm trước tồn đọng được thực hiện lại, đúng là người giỏi.

Sức khỏe Hà Kiến Ly càng ngày càng sa sút, cần có người giúp một tay, không trông chờ gì vào Hà Thiệu, ông ta công nhận năng lực của Giang Thừa, nhưng nhân phẩm và những mặt khác thì phải quan sát thêm.

Hà Kiến Ly không nói suy nghĩ của mình ra, bảo gọi anh tới là vì công việc, dựa vào chuyện này xem Giang Thừa là người thế nào, từng bước từng bước tìm hiểu anh, hai người nói chuyện gần 2 tiếng, hơn 7 giờ mới xong.

Ôn Giản tan làm, bộ phận tài vụ cũng về hết.

Giang Thừa lái xe về nhà, lúc về tới tiểu khu thì dừng lại, ngẩng đầu nhìn nhà Ôn Giản, đèn trong nhà sáng lên.

Anh đỗ xe xong, lên nhà cô, không gõ cửa, cầm chìa khóa mở cửa đi vào.

Đèn trong phòng khách sáng trưng, còn nghe thấy âm thanh đổ thức ăn vào chảo trong bếp.

Giang Thừa đi vào trong, Ôn Giản bận bịu nấu ăn, cô buộc tóc lại, mái tóc lỏng lẻo rũ sau lưng, vài lọn tóc tuột ra ở ngang vai, mang theo nét bình dị đời thường.

Giang Thừa dừng lại, dưới ánh đèn, anh nhìn cô, gò má bụ bẫm, trông vừa trẻ con lại dịu dàng vẫn giống năm đó, dường như thời gian chưa từng thay đổi.

Giang Thừa ngẩn ngơ, cảnh hai người đi xe đạp như thước phim quay chậm hiện trong đầu anh, lúc cô xinh xắn đáng yêu, lúc cô ngượng ngùng quẫn bách, lúc cô thẳng thắn hùng hồn, cả lúc cô tỏ vẻ vô tội nữa… Vô số hình ảnh ùa về, rồi anh lại nhớ tới sợi dây cảnh báo màu vàng trong màn mưa, những điều tốt đẹp xen lẫn tàn nhẫn, có cả rung động và đau lòng.

Không khí im lặng không làm Ôn Giản nhận ra chỗ khác thường, cô cầm phần tay nắm chảo, đột nhiên có giọng nói trầm thấp từ đằng sau truyền tới: “Nếu anh là em, anh sẽ không để cho địch phát hiện ra em đang theo dõi bọn họ đâu.”

Ôn Giản quay đầu lại, thấy Giang Thừa dựa vào cửa bếp, nghiêng đầu nhìn cô, dáng vẻ thản nhiên, chắc là đến được một lúc rồi.

Cô nói: “Anh tự ý xông vào nhà dân.”

Giang Thừa lắc chùm chìa khóa trong tay: “Đây là bằng chứng anh vào nhà một cách hợp pháp, không phải tự ý xông vào.”

“…” Ôn Giản im lặng nhìn chùm chìa khóa.

Giang Thừa hếch cằm về phía chảo: “Cháy rồi kìa.”

Ôn Giản không phản ứng kịp.

Giang Thừa đi tới, cầm chiếc nồi, nhận việc cô đang làm.

Anh vẫn mặc áo vest, từng hành động cử chỉ toát ra khí chất tinh anh sắc bén, không hòa hợp với không gian trong bếp chút nào.

Ôn Giản duỗi tay ra: “Hay là để em làm cho?”

Giang Thừa không đáp, ôm eo cô, kéo cô vào ngực mình, thuận tay tắt bếp đi.

Cả người Ôn Giản cứng đờ, muốn tránh đi.

“Đừng nhúc nhích.” Giọng anh khàn khàn, không tiến thêm bước nữa, một tay ôm cô, một tay cầm đĩa, đổ thức ăn lên trên.

Lúc anh buông cô ra, mặt Ôn Giản đỏ bừng, Giang Thừa làm như chưa xảy ra chuyện gì, thản nhiên lấy bát đũa, giống như đang ở nhà mình, cũng không định giải thích.

Ôn Giản xới cơm, cô rối rắm thỉnh thoảng lại lén nhìn anh.

Giang Thừa nhìn cô: “Có chuyện gì à?”

Ôn Giản do dự, tròn mắt, dè dặt nói: “Anh… Anh không có gì muốn nói với em à?”

Giang Thừa: “Có.”

Ôn Giản khựng tay lại, bồn chồn nhìn anh: “Chuyện gì?”

Giang Thừa: “Đi làm thấy thế nào?” Giọng điệu bình tĩnh, không nghe ra cảm xúc gì.

Ôn Giản đặt đũa xuống, do dự gật đầu: “Cũng được.”

Giang Thừa: “Thích không?”

Cô khẽ gật đầu: “Nếu như sếp không bới móc thì vẫn thích.”

Giang Thừa: “Nếu người ta bắt lỗi em thì sao?”

“Vậy…” Ôn Giản nhìn anh: “Vậy thì cố gắng làm việc để sếp không có cơ hội bới móc mình.”



Giang Thừa: “Em quyết tâm muốn làm ở đây à?”

Hồi lâu sau cô không nói gì, nhìn Giang Thừa chằm chằm, hỏi một đằng đáp một nẻo: “Nửa năm trước cảnh sát trạm thu phí ở Nam Thành bắt được xe tải vận chuyển 100 kg ma túy. Ma túy đó không giống mấy loại được điều chế bằng Ephedrine trên thị trường mà là bằng hợp chất của benzen aceton, em chỉ thấy loại ma túy này trong 1 vụ án.”

Cô nói tiếp: “Chính là vụ án 10 năm trước ở nhà xưởng trong thôn Hứa Gia. Năm ấy chúng ta tới nhà Hứa Nhiễm, phát hiện nhà xưởng đó.” Nơi ấy cũng là nơi ba cô nằm vùng.

10 năm qua, thế lực đằng sau có liên quan tới ba cô càng ngày càng lớn mạnh, muốn rục rịch hoạt động. Mà nửa năm trước cô lại là cảnh sát trực ở trạm thu phí Nam Thành.

Cô đi Thái Lan không phải vì du lịch mà là băng đảng ma túy đó muốn nhắm sang nước ngoài, cô muốn điều tra nguồn cung ứng sau lưng nhưng chỉ điều tra được tới Trần Chí, có lẽ anh ta không liên quan tới chuyện ba cô không may, nhưng tới giờ cô vẫn không biết Trần Chí là ai, dáng dấp thế nào, điều duy nhất cô biết là Trần Chí là người đứng sau thao túng Gia Tư, lấy Gia Tư để rửa tiền.

Gia Tư không thông báo tuyển nhân sự, người ngoài không vào được, chỉ có Hà Kiến là công ty liên quan mật thiết với Gia Tư.

Nếu xe tải bị bắt ở Nam Thành là chuyện ngoài ý muốn đầu tiên thì Tào Bảng chính là bất ngờ thứ 2, việc kinh doanh mua bán tiền nong của Gia Tư chứng minh nguồn vốn rót vào có vấn đề.

Giang Thừa nhìn cô một lúc lâu: “Em nên tới bộ phần đầu tư mới đúng, người phụ trách bên bộ phận đó liên quan trực tiếp tới nguồn vốn của Gia Tư, đây mới là vấn đề then chốt.”

Ôn Giản nhìn anh: “Anh không tiếp xúc với bộ phận đầu tư à?”

Giang Thừa nhìn cô, không gật đầu cũng không lắc đầu, im lặng không đáp.

Ôn Giản không nói nữa, cô cân nhắc rất lâu về hai vụ án này, đặt tất cả tin tưởng lên người Giang Thừa, anh gọi điện cho cảnh sát canh giữ cô, anh cũng đứng về phía cô.

Hôm đó cô đi ăn với Lê Chỉ Tường, cô hỏi ông mình có thể tin Giang Thừa hay không, ông không trả lời thẳng, chỉ bảo: “Tự cháu phán đoán đi.” Ông không phủ định có nghĩa là ông cũng tin anh.

Giang Thừa giơ tay xoa đầu cô, lát sau anh mới nói: “Bộ phận đầu tư của Hà Kiến do Hà Kiến Ly phụ trách, muốn làm việc ở đó cũng phải là người trong công ty chuyển tới, phần lớn đều là nhân viên của phòng tài vụ chuyển sang, sẽ không nhận nhân viên mới, em vào phòng tài vụ là hợp lý rồi.”

Môi Ôn Giản khẽ nhúc nhích, cô gật đầu.

Lông mi Giang Thừa cúi xuống, đặt tay mình nên tay cô, ngón tay cô trắng bệch.

Anh nắm tay Ôn Giản, bàn tay cô đổ mồ hôi, ướt át.

Tin tưởng một người giống như dùng hết tất cả sức lực của cô.

Giang Thừa nhìn Ôn Giản, bất giác nhớ tới dây cảnh báo màu vàng và vết máu chưa khô trên tường.

Anh xoa đầu cô, không nói nữa.

Ánh mắt anh làm Ôn Giản ngượng ngùng, rút tay lại: “Phòng… Trong phòng hơi nóng, người em đổ mồ hôi rồi này.”

Giang Thừa cười bảo: “Ừ, hơi nóng thật.”

“Em… Em ra mở cửa ban công nhé.” Dứt lời, Ôn Giản đặt đũa xuống, vội vàng đứng dậy, chạy ra kéo cửa ban công.

Cô không quay lại ngay, đứng ngoài đó hóng gió một lát, quay lưng về phía anh.

Giang Thừa đứng dậy thu dọn bát đũa, vừa dọn vừa nói: “Tối qua anh tới bệnh viện thăm ông nội…”

Ôn Giản chợt nhớ hôm qua anh bảo đi thăm ông, quay đầu lại, hỏi: “Ông nội anh thế nào? Có nghiêm trọng không?”

“Vẫn ổn, không nghiêm trọng lắm, bệnh cũ tái phát thôi.” Giang Thừa lạnh nhạt nói: “Chú ý nghỉ ngơi là được.”

Ôn Giản thở phào: “Vậy là được rồi. Ông nội anh nhiều tuổi rồi, phải để ý nhiều hơn.”

Giang Thừa: “Ừ.” Anh cúi đầu, đủng đỉnh dọn dẹp bát đũa, nói: “Sức khỏe ông vẫn ổn, nhưng mà trong lòng có tâm sự, nhìn thấy anh là lại than ngắn thở dài.”

Ôn Giản nhíu mày: “Chuyện gì thế?”

Giang Thừa nhìn cô: “Kết hôn.”

Anh còn nói: “Chuyện cưới xin của anh.”

Ôn Giản: “…”

Giang Thừa thấy cô đứng im: “Ông nội bảo, ông sống tới ngày này là vì muốn thấy anh kết hôn sinh con, muốn bế chắt, kết quả là hết năm này qua năm khác, anh sắp 30 tuổi rồi mà còn chưa có bạn gái.”

Ôn Giản: “…”

~

 

------oOo------

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.