Một lúc lâu sau Ôn Giản mới nói: “Anh… cũng nên tìm bạn gái rồi.”
Giang Thừa khẽ “Ừ” một tiếng, cũng không nói gì, nghiêng đầu bình tĩnh nhìn cô.
Ôn Giản tùy ý chỉ tay về phía sau: “Vậy… có cần em giới thiệu đối tượng cho anh không?”
Chiếc đũa trong tay Giang Thừa đặt ngay ngắn trên bàn, mặt mày bất động nhìn cô: “Được.”
Ôn Giản: “Anh… thích người như thế nào?”
Giang Thừa: “Ngốc.”
Ôn Giản: “…”
Giang Thừa không nhìn cô nữa, một tay bưng bát đĩa trên bàn lên, xoay người đi vào phòng bếp.
Ôn Giản đi sau anh: “Ngốc như thế nào?”
Giang Thừa quay đầu nhìn cô một cái: “Ngốc hết thuốc chữa.”
Anh vặn mở vòi nước, không nhanh không chậm rửa sạch bát đũa, để bát đũa ráo nước rồi đặt vào máy khử trùng rồi mới quay lại nhìn Ôn Giản dựa lưng ở cửa: “Em chọn được người thích hợp chưa?”
Ôn Giản lắc đầu: “Vẫn chưa.”
Giang Thừa lại gần Ôn Giản, đứng lại trước mặt cô, cúi đầu nhìn cô.
Ôn Giản vô thức dịch người sát gần tường.
Giang Thừa nhìn đôi mắt cảnh giác của Ôn Giản, từ từ đặt tay lên tai cô, cúi người xuống, khẽ nói: “Nếu khó tìm quá thì anh có thể cân nhắc điều kiện khác.”
Ôn Giản ngước đầu, ánh mắt hai người chạm nhau: “Điều kiện gì?
Giang Thừa: “Không có lương tâm.”
Ôn Giản: “…”
Cô nhìn thẳng vào mắt Giang Thừa: “Điều kiện kém như vậy người nhà anh không phản đối à?”
Giang Thừa hơi nhíu mày, đăm chiêu nhìn cô.
Thấy anh nhìn mình chằm chằm, Ôn Giản càng căng thẳng hơn, may mà anh có điện thoại.
Cô nhìn anh lấy điện thoại ra, nhìn thoáng qua, buông tay xuống, vừa nghe điện thoại vừa đi ra ngoài ban công, giọng nói trầm thấp, Ôn Giản nghe không rõ, chỉ mơ hồ nghe thấy tiếng Anh Mỹ chính gốc, cũng không biết đầu dây bên kia nói cái gì, anh đột nhiên quay người lại, nhìn về phía cô.
Ôn Giản vô thức đứng thẳng người, muốn lại gần anh, nhưng cô vừa nhấc chân lên thì thấy anh nhẹ nhàng đặt ngón trỏ lên môi, sắc mặt lạnh tanh.
Ôn Giản khựng lại, thấy anh ngoảnh đầu nói gì đó với người kia rồi cúp máy.
Giang Thừa đi tới trước mặt Ôn Giản, lúc đi ngang qua ghế để áo khoác, anh cởi găng tay rửa bát ra, hỏi: “Tào Bảng lại bắt đầu rục rịch rồi à?”
Ôn Giản lắc đầu, Uông Tư Vũ đang theo dõi Tào Bảng, cô không biết nhiều.
Giang Thừa cũng không hỏi nữa, chỉ bình tĩnh nói với cô: “Anh vừa mới nhận được tin, Trần Chí có một lô hàng muốn bán ra, nghi ngờ là Tào Bảng đang giữ hàng.”
Vừa nãy Lôi Sắt gọi cho anh, Lôi Sắt và Trần Chí cùng thuộc một ổ nhưng thị trường buôn bán khác nhau. Trần Chí phụ trách thị trường Trung Quốc, Lôi Sắt phụ trách thị trường Đông Nam Á, vốn là nước sông không phạm nước giếng, nhưng dã tâm của Trần Chí quá lớn, muốn bành trướng ăn cả thị trường Đông Nam Á, nhiều lần liên hệ với bên mua không thông qua Lôi Sắt, ví dụ như chuyện ở sân bay Băng Cốc, Lôi Sắt và Trần Chí không hợp, tranh giành ảnh hưởng lẫn nhau.
Lôi Sắt bảo có mấy đơn hàng liên tiếp không xuất ra được, mà tháng này Trần Chí có 2 đơn hàng lớn, Lôi Sắt buồn bực khó chịu, gọi cho Giang Thừa muốn thương lượng đối sách.
Ôn Giản không rõ tình huống là thế nào, chờ Giang Thừa về cô mới gọi cho Uông Tư Vũ, hỏi bên Tào Bảng thế nào, nhưng Uông Tư Vũ nói trước mắt Tào Bảng không có ý đồ giao dịch với người khác, mấy hôm nay đều ở nhà không đi đâu cả. Cảnh sát quản lý Trương Mâu và Ngô Văn Nhã giám sát liên lạc giữa hai người họ với Tào Bảng nhưng không có tin định xuất hàng đi.
Để tránh rút dây động rừng, sợ Tào Bảng chạy mất, cảnh sát chưa chính thức phê chuẩn tội trạng của Trương Mâu và Ngô Văn nhã, chỉ là đang bị tạm giam.
Tiết mục ‘bắt người’ cho Tào Bảng xem hôm đó để loại bỏ nghi ngờ của gã ta nhưng không có nhiều tác dụng lắm, mấy hôm nay Tào Bảng rất bình thường, liên lạc với Trương Mâu và Ngô Văn Nhã nhưng không đề cập tới nhập hay xuất ma túy, không khớp với những gì Giang Thừa nói.
————
Ngày hôm sau Ôn Giản đi làm cùng Giang Thừa.
Sáng sớm thức dậy, Ôn Giản nhận được tin nhắn của Giang Thừa, anh bảo cô tám giờ ở dưới lầu chờ anh, cũng không nói là có chuyện gì.
Ôn Giản ăn sáng xong mới đi xuống, thuận tiện mang cho Giang Thừa một phần, vừa ra khỏi thang máy thì nhìn thấy xe Giang Thừa đỗ dưới lầu, lúc cô đến gần anh bấm còi, sau đó mở cửa ghế lái phụ.
Ôn Giản lên xe, quay đầu nhìn anh: “Có chuyện gì à?”
Giang Thừa gạt cần ô tô, chiếc xe từ từ lăn bánh, anh nghiêng người bảo: “Đi làm thôi chứ có chuyện gì?”
Ôn Giản dựa lưng vào ghế, “Không phải anh coi thường năng lực của em ư? Sao còn làm tài xế cho em?”
Giang Thừa: “Có lẽ lâu rồi chưa hưởng thụ cảm giác hành hạ người khác đến mức muốn sống không được chết cũng không xong.”
Anh nói tiếp: “Đúng lúc có người không sợ sống chết ngay trước mặt anh.”
Ôn Giản bĩu môi, đưa đồ ăn sáng cho Giang Thừa: “Anh ăn chưa? Nhân tiện mang cho anh một phần này.”
Ôn Giản gật đầu: “Vâng, bà ngoại em nói cắn người miệng mềm bắt người tay ngắn, hối lộ tổng giám đốc một chút, không biết cuộc sống sau này có dễ chịu hơn tí nào không?”
Giang Thừa nhận lấy, ngẫm nghĩ cân nhắc, lườm cô: “Lâm Giản Giản, mấy cái bánh bao này mà đòi hối lộ anh à, có khác gì cái vòng toàn nước dãi của em không?”
Ôn Giản: “…”
“Nếu anh chê thì trả em đi.”
Cô giơ tay muốn lấy lại, Giang Thừa tránh tay cô, vẻ mặt lạnh nhạt, đôi mắt đen mang theo ý cười nhàn nhạt, anh vừa cất đồ ăn sáng vừa nói: “Ngày nào cũng mang đồ ăn theo cũng tốn công lắm, dù sao em cũng ở nhà anh mà, hay là bọn mình sống chung đi?”
Anh vừa nói vừa quay sang nhìn cô.
“…” Mặt Ôn Giản nóng bừng, “Em có bảo hôm nào cũng mang bữa sáng cho anh đâu.”
Hôm nay cô chỉ giả vờ khách khí một chút thôi.
Giang Thừa: “Anh cũng không nói anh nhận mấy cái bánh bao này là cho phép em muốn làm gì thì làm.”
“Anh đang gợi ý cách hối lộ cho em đấy. Ví dụ như…” Anh dừng lại, nhìn tình hình giao thông trước mắt, điềm nhiên bảo: “Quy tắc ngầm chẳng hạn.”
Ôn Giản: “…”
Cô lén nhìn Giang Thừa, sắc mặt anh vẫn thản nhiên như cũ, bình tĩnh chuyên chú lái xe, lạnh lùng cao ngạo không thể với tới, hoàn toàn khác mấy kiểu người biết nói chuyện ‘quy tắc ngầm’.
“Ông nội mà biết đứa cháu trai đức cao vọng trọng mà ông tự hào giờ lại sa đọa thế này chắc là sẽ đau lòng lắm.”
Giang Thừa nhẹ nhàng gật đầu: “Cho nên em định bồi thường cho ông nội anh thế nào?
Ôn Giản: “…”
Giang Thừa quay đầu nhìn cô, thấy cô phồng má bực bội nhưng lại không phát tiết được, mắt anh xẹt qua ý cười, xoa đầu cô, nói chuyện chính: “Em biết hết chuyện bên phía Tào Bảng chưa?”
Ôn Giản nhớ tới tối hôm qua nói chuyện với Uông Tư Vũ điện thoại, quay đầu nhìn anh: “Tào Bảng không có động tĩnh gì, liên lạc nói chuyện bình thường với Trương Mâu và Ngô Văn Nhã, cũng không có ám hiệu đặc biệt.”
Giang Thừa khựng tay lại, ngón cái khẽ gõ lên tay lái, nghĩ rồi bảo: “Vậy chỉ còn 2 khả năng khác, một là đàn em của Tào Bảng không chỉ có Ngô Văn Nhã và Trương Mâu, hai là ở Tùng Thành Trần Chí còn có người khác nữa.”
Ôn Giản nhìn Giang Thừa, ô tô từ từ đi vào gara của tập đoàn Hà Kiến.
Hôm nay đi làm sớm nửa tiếng, hầm xe rất to nhưng không có ai.
Hai người cùng xuống xe, đi tới thang máy, ăn ý không nhắc tới đề tài vừa nãy nữa.
Thang máy dừng ở lầu 1, Ôn Giản bước ra ngoài, phía sau có giọng nam gọi tên cô.
Giang Thừa nhìn cửa chính, có người đàn ông cao gầy rảo bước về phía Ôn Giản, sắc mặt còn xen lẫn ngại ngùng.
Giang Thừa nhận ra anh ta, chính là người hôm trước ngồi trên bàn nói chuyện với Ôn Giản.
Cửa thang máy khép lại, bóng dáng Ôn Giản và Hoàng Tử Thần càng lúc càng xa.
Anh cúi đầu hình bữa sáng trong tay, vẫn còn nóng.
Lúc anh tới văn phòng, thư kí còn chưa tới, gần 9 giờ mới lục tục có người đến, còn có cả Hà Thiệu, anh ta không gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa vào, nhìn đồ ăn sáng trên bàn anh, hiếu kì hỏi: “Ơ, mang cho em à, gì thế?”
Hà Thiệu vừa mới động vào thì bị Giang Thừa để sang một bên.
“Không phải bữa sáng của cậu.” Giang Thừa nói, ngẩng đầu gọi thư ký bên ngoài, “Thư ký Lý, cậu đặt bữa sáng cho Hà tổng đi.”
Hà Thiệu bĩu môi: “Anh kẹt xỉn thế?”
Vừa dứt lời, ngoài cửa có tiếng gọi: “Anh”
Hà Thiệu ngẩng đầu, Hà Kỳ đứng ở ngoài phòng làm việc, thò đầu nhìn vào trong.
Hà Thiệu: “Làm gì mà cứ lén lén lút lút thế?”
“…” Hà Kỳ hếch cằm, đưa đồ ăn cho anh ta: “Em mang đồ ăn cho anh đấy, anh còn chảnh chọe nữa chứ.”
Hà Thiệu cầm bữa sáng, ánh mắt kì quái nhìn Hà Kỳ, thấy cô nàng cầm một phần khác đưa cho Giang Thừa: “Ờm… tổng giám đốc, tiện tay mang cho anh một phần này, anh đừng khách sáo.”
Hà Thiệu: “…”
Hà Kỳ thấy Giang Thừa cau mày, không đợi anh mở miệng, cô nàng vội vàng đặt hộp cơm xuống, bảo: “Ngài cứ ăn từ từ nhé.” Dứt lời, cô nàng chạy đi, không nhìn đường, va phải Hà Kiến lLy đi ngang qua.
“Con làm gì mà hấp tấp thế?” Hà Kiến Ly mắng.
Hà Kỳ thè lưỡi, đứng thẳng người, khẽ đáp: “Không có chuyện gì đâu ạ.” Thấy ông ta đi rồi mới rón rén về văn phòng.
Ôn Giản đang làm việc, mới mở máy tính ra một lát, trước mặt còn có cả một đống báo cáo.
Hà Kỳ lại gần cô, thình lình hỏi: “Thế nào, cô hiểu hết chỗ báo cáo này không?”
Sự nhiệt tình đột ngột của Hà Kỳ khiến Ôn Giản bất giác quay đầu nhìn cô nàng.
Hà Kỳ nhìn cô, cong môi cười: “Tôi là Hà Kỳ, có gì không hiểu cứ hỏi tôi là được.”
Lần trước sang năm mới Ôn Giản tới làm, lúc đó Hà Kỳ còn đang nghỉ phép, vẫn chưa đi làm lại, đây là lần đầu tiên hai người làm quen.
Lúc xoay người, ông ta nhìn máy tính của Hà Kỳ, mặt mày sa sầm: “Nếu con tới đây chơi thì ngày mai không cần phải đi làm nữa.”
Hà Kỳ nín thở cúi đầu không dám đáp, những người khác len lén ngẩng đầu nhìn Hà Kiến Ly và Hà Kỳ.
Mọi người đều biết Hà Kỳ là con gái chủ tịch, Hà Kiến Ly không chiều chuộng dung túng con gái càng làm mọi người có hảo cảm với ông ta hơn, ở công ty Hà Kiến Ly được nhiều người tôn trọng.
Sau khi Hà Kiến Ly rời đi, Ôn Giản bị kéo vào nhóm chat không có Hà Kỳ, hết tin nhắn của người này tới người khác, ai cũng khen ông ta, có người còn tới hỏi Ôn Giản xem cô với Hà Thiệu là như thế nào.
Ôn Giản trả lời: “Chỉ là bạn học, mọi người đừng hiểu lầm.” Bấy giờ mọi người mới không đoán già đoán non nữa, tới giờ trưa, chuyện chủ tịch với phòng tài vụ gặp Ôn Giản truyền đi khắp công ty.
Hà Kỳ vừa bị mắng, tới giờ ăn thì vui vẻ như không có chuyện gì, bảo Ôn Giản xuống căn tin ăn cơm, Hoàng Tử Thần cũng đi cùng.
Căn tin ở tầng hầm lầu một, đi cầu thang bộ phải ra bên ngoài, trời lạnh có gió và mưa, tất cả mọi người đều chọn đi thang máy.
Thang máy dừng lại ở lầu một, cửa thang máy mở ra, Ôn Giản liếc mắt thấy Giang Thừa ở trong cùng, anh cao một mét tám mấy, ngoại hình tuấn tú, khí chất lạnh lùng, như thiên nga giữa bầy gà.
Giang Thừa cũng nhìn thấy cô, ánh mắt bình tĩnh xẹt qua mặt cô, nghiêng người đứng sang bên cạnh, Hà Kỳ đi vào trước, thấp thỏm vẫy tay chào Giang Thừa: “Chào tổng giám đốc.”
Giang Thừa lạnh lùng gật đầu.
Hà Thiệu đứng cạnh hỏi Hà Kỳ: “Em làm gì đó.”
Hà Kỳ lườm anh ta.
Ôn Giản đi sau, bị nhân viên khác đẩy tới chỗ Giang Thừa, cả người lảo đảo.
Giang Thừa lẳng lặng ôm eo cô, giúp cô đứng vững.
Người Ôn Giản cứng lại, hơi ấm từ tay anh truyền vào người cô, bàn tay sau thắt lưng mạnh mẽ lạ thường.
Lúc thang máy đến tầng hầm, anh thu tay lại.
Ôn Giản bị Hà Kỳ kéo ra ngoài, Hoàng Tử Thần đi theo sau.
Giang Thừa và Hà Thiệu là người cuối cùng ra khỏi thang máy, ba bọn họ đi đằng xa.
Hà Thiệu nhìn bóng lưng Ôn Giản, Hà Kỳ và Hoàng Tử Thần, cảm thán: “Em phát hiện Lâm Giản Giản đi đâu cũng được con trai yêu thích.”
Giang Thừa nhìn Ôn Giản, không trả lời anh ta, chỉ hỏi: “Nghe nói người phụ trách mảng đầu tư bên Gia Tư tới đây à?”
Hà Thiệu gật đầu: “Hình như thế, em cũng không rõ lắm, bộ phận đầu tư đều do chú hai và ba em quản lý, bình thường không cho em can dự vào, em cũng chẳng quan tâm lắm.”
Giang Thừa: “Người đó đến chưa?
Hà Thiệu quay đầu nhìn qua, nhìn chiếc ô tô trong gara.
“Tới rồi.” Anh ta chỉ ô tô màu trắng, “Xe kia là của bọn họ.”
Giang Thừa nhìn qua, đi tới căn tin.
Khu vực lấy cơm có một hàng dài nhân viên đang chờ.
Ôn Giản, Hà Kỳ và Hoàng Tử Thần cũng đứng đó.
Khi Giang Thừa và Hà Thiệu đi qua xếp hàng, Hà Kỳ khẩn trương ôm cánh tay Ôn Giản.
Ôn Giản nghiêng đầu nhìn cô nàng, lại quay đầu nhìn Giang Thừa.
Giang Thừa cũng nhìn cô, không nói gì.
Hà Thiệu liếc mắt thấy Hà Kiến Ly và người khác tới căn tin, huých tay Giang Thừa, khẽ nói: “Người bên phía Gia Tư kìa.”
Giang Thừa nhìn qua, anh khựng người lại.
Ôn Giản lấy khay thức ăn, gọi hai món rồi lấy canh như thường lệ, đang bê thức ăn thì bị Hà Kỳ kéo tới chỗ ăn cơm, đột nhiên đụng phải người khác, còn chưa kịp ngẩng đầu lên thì nghe thấy giọng nói hậm hực của Hà Kiến Ly: “Hà Kỳ, bao giờ con mới bỏ được cái tật xấu bốc đồng đây?”
Giọng nam khác vang lên: “Ôn Giản?”
Cô ngước mắt, khuôn mặt khôi ngô của Hạ Chi Viễn đập vào mắt cô, nụ cười nhàn nhạt quen thuộc.
“Là cô thật này.” Hạ Chi Viễn cười bảo: “Tôi còn tưởng mình nhìn nhầm nữa chứ.”
Ôn Giản đè nén kích động, nhìn Hà Kiến Ly rồi lại nhìn Hạ Chi Viễn, mím môi, chào anh ta: “Hạ tổng.”
Hà Kiến Ly kinh ngạc nhìn hai người: “Hai người quen nhau à?
Hạ Chi Viễn cười: “Gặp qua vài lần.”
Giang Thừa đang lấy cơm, ngoái đầu nhìn Hạ Chi Viễn, anh nhìn Ôn Giản bối rối đứng cạnh, sau đó anh bên khay cơm đi tới, mỉm cười với Hạ Chi Viễn: “Hạ tổng.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]