"Vậy thì tốt!" Trương Mẫn Nhi lau miệng, "Lục thiếu đây là người sành sỏi, chắc hẳn trong lòng anh cũng không thích dây dưa với một xử nữ như tôi? Thôi thì cảm ơn anh vì đã mời tôi bữa cơm, tôi ăn xong rồi, xin phép đi trước." Dứt lời, cô cầm lấy đồ đạc của mình, gật đầu một cái cho phải phép, sau đó xoay người muốn đi.
Lục Dương ở đằng sau gọi lại, "Cô chờ chút."
Trương Mẫn Nhi quay đầu, vừa định nói chuyện, lại nghe thấy âm thanh quen thuộc vang lên.
“Cẩn thận!!”
Sau đó, Trương Mẫn Nhi xui xẻo bị một ly rượu hất lên người, cả một mảng áo sơ mi màu lam nhạt đã bị màu đỏ thẫm của rượu vang lan rộng thành một mảng tím ướt.
Hóa ra vì cô đột ngột đứng lên làm cậu phục vụ ở đằng sau đang bưng ly rượu cho khách trở tay không kịp, vô tình đụng trúng người cô, sau đó là tai nạn không đáng có xảy ra.
Lục Dương nhìn chiếc áo bị dính bẩn của Trương Mẫn Nhi, mau chóng đứng lên cởi áo khoác của mình rồi đưa cho cô, "Mặc của tôi đi."
Trương Mẫn Nhi không hiểu nhìn hắn, "Tại sao?”
"Áo cô bẩn rồi." Lục Dương có chút mất tự nhiên ho khan, "Tôi nghe nói xử nữ đều khá chú trọng sạch sẽ, tôi nghĩ..."
"Đừng dùng cụm từ ‘xử nữ’ nữa!" Trương Mẫn Nhi cau mày liếc hắn, "Bộ xử nữ thì không giống người bình thường hả? Chẳng có ai lại đánh đồng xử nữ này xử nữ nọ hết, vậy nên anh đừng nhìn tôi với ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-la-ban-giuong-dung-nham-lan/2601171/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.