Tin nhắn của Lục Dương vẫn luôn đơn giản như mọi khi, “Cuối tuần này rảnh không? Có muốn đi leo núi cùng tôi không?”
Trên gương mặt xinh đẹp của Trương Mẫn Nhi đột nhiên xuất hiện tia xoắn xuýt, vội vàng nhắn lại, “Đã có sắp xếp, cám ơn vì lời mời, xin lỗi.”
Dù sao cũng không thân quen với người này, vẫn là thôi vậy.
Tiếng người anh họ vang lên trong loa, "Alo, alo? Mẫn Nhi, mày còn ở đó không?"
Trở lại trang trò chuyện, "Ừ, đang nghe."
"Sao tự dưng im lặng vậy? Nhắn tin với ai à, quan trọng lắm không?"
Cô chột dạ nói dối, "Thì, chỉ là một tin nhắn lừa đảo, không cần để ý."
"À…" Anh họ không để ý nữa, "Mẹ gọi tao đi ăn cơm, tao cúp máy trước đây."
Trương Mẫn Nhi nói lời tạm biệt, đầu dây bên kia truyền đến tiếng ‘tút tút’ cúp máy, cô nhanh chóng tắt điện thoại, nhưng tâm trạng lại không bình tĩnh nổi.
Lục Dương đột nhiên gửi lời mời rủ cô đi leo núi, rốt cuộc hắn muốn cái gì đây?
Chẳng lẽ hắn thực sự coi cô là bạn bè nên mới gửi lời mời?
Trương Mẫn Nhi lắc đầu. Đối với loại người như Lục Dương, cô thật sự không có ham muốn tiếp xúc sâu hơn.
Cũng không phải nói hắn không tốt, chỉ là Trương Mẫn Nhi xem như hiểu được suy nghĩ của Lục Dương. Bởi từng giúp hắn vượt qua cơn hoạn nạn, từng giúp hắn dùng tay bắn ra, khó tránh khỏi cảm giác hiếu kỳ kỳ lạ. Thế nên, để hai bên sau này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-la-ban-giuong-dung-nham-lan/2601170/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.