Trương Mẫn Nhi nghe được giọng nói vọng vào của vị hàng xóm, cô cho rằng Lục Dương đã đi rồi liền đứng lên đi ra mở cửa, không ngờ lại nhìn phải gương mặt bỉ ổi với nụ cười vô lại của hắn.
“Cô Trương, mặc dù tôi không rõ chuyện hai người là như thế nào, nhưng đã là người yêu với nhau dù có cãi nhau cỡ nào cũng phải cho cậu ấy vào nhà. Người yêu của cô đứng chờ ở ngoài này cũng lâu lắm rồi đấy.”
Sau khi người hàng xóm ra mặt giúp Lục Dương thành công vô được phòng của Trương Mẫn Nhi liền lập tức trở về nhà, dù sao cũng là chuyện riêng của gia đình người ta, gã chỉ là người ngoài, đứng ở đó nghe hai người cãi nhau cũng không tốt lắm.
Ban nãy, Trương Mẫn Nhi còn nghĩ hôm nay Lục Dương thật biết điều, không ngờ hắn lại còn chơi chiêu mời hàng xóm để lừa cô ra mở cửa. Cô cũng thật quá ngây thơ, ngay cả thủ đoạn hèn hạ này còn không nhìn được.
Trương Mẫn Nhi còn chưa kịp lên tiếng, Lục Dương đã vọt lẹ vào trong, tự nhiên như ở nhà cởi giày ra đặt lên tủ. Cô tức giận nóng bừng mặt, lập tức dậm chân bước đến chỗ hắn đang đứng, gằn từng chữ hỏi, “Sao anh dám tùy tiện vào nhà tôi? Anh có tin tôi báo công an không hả?”
“Ồ, vậy sao? Thế thì em cứ báo đi.” Lục Dương nhận ra dạo này mỗi khi nhìn thấy mặt hắn, cô đều tỏ thái độ hằn học ghét bỏ, cơ bản mọi tính xấu đều phơi bày không kiêng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-la-ban-giuong-dung-nham-lan/2601154/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.