Dưới ánh nhìn nóng bỏng của Lục Dương, Trương Mẫn Nhi bất lực đành kéo chén trứng nướng nóng hổi về phía mình. Vị béo của trứng cùng mayonnaise hòa quyện vào nhau thấm đầy trong khoang miệng, quả thật tài nấu nướng của hắn thật khiến người khác phải nể phục.
Lục Dương kéo ghế ngồi kế bên, lấy tay chống cằm nhìn cô chằm chằm, dịu dàng hỏi, “Ăn được không em?”
Trương Mẫn Nhi không trả lời, chỉ lẳng lặng ngồi ăn cho đến khi nhìn thấy đáy của chén, rút khăn giấy ra rồi nhẹ nhàng lau miệng, sau đó mới khách sáo nói chuyện với hắn, “Đồ anh nấu tôi cũng đã ăn xong, bây giờ anh có thể rời khỏi đây.”
Lục Dương ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp lạnh lùng của cô không chớp mắt, môi mỏng mím chặt, con ngươi đen sắc bén mang theo ý cười. Hắn ngửa thân ra sau ghế, cùng lúc lấy tay che đi một nửa khuôn mặt, để lộ bả vai run lên từng đợt vì cười quá nhiều, sau đó hắn chồm người về phía cô.
Trương Mẫn Nhi theo phản xạ muốn trốn, nhưng chỉ nghe được tiếng cười khúc khích văng vẳng bên tai, “Miệng em dính vụn thức ăn kìa.”
Cô còn chưa kịp phản ứng đã thấy gương mặt của Lục Dương ngày một phóng đại. Đầu lưỡi ướt át nhẹ liếm lên khóe môi, rồi hôn lên bờ môi ngon ngọt của cô, bên tai vang lên giọng nói khàn khàn trầm ấm, “Giờ thì sạch rồi.”
Đôi môi vẫn còn vương hơi ấm nóng bỏng từ cú lướt nhẹ ban nãy, Trương Mẫn Nhi khẽ ngẩng đầu, ánh mắt trừng trừng không hề
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-la-ban-giuong-dung-nham-lan/2601153/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.