“Em đã ăn cơm chưa?” Lục Dương vừa trao đổi công việc với đối tác tại một nhà hàng gần bệnh viện cô đang làm, tiện thể hỏi xem cô có thời gian rảnh để ra ngoài ăn trưa cùng với hắn không.
“Tôi ăn rồi.” Trương Mẫn Nhi từ chối rất nhanh, thế nên Lục Dương vừa nghe đã biết cô nói dối.
Lục Dương đang đứng trước cổng bệnh viện, tay cầm điện thoại kê sát vào tai, khóe môi bất giác giương lên, càn rỡ hỏi, “Thế anh lên đó đón em nhé?”
Trương Mẫn Nhi hoài nghi phải chăng hắn bị ngu nên mới không hiểu ý tứ từ chối thẳng thừng của cô? Giọng điệu càng thêm lạnh lùng, cô nhanh chóng ngắt lời, “Đã bảo là ăn rồi, đừng có làm phiền!”
“Ỏ, nhưng mà anh vẫn chưa có gì bỏ vào bụng mà…” Lục Dương giả bộ lau khóe mi, làm ra vẻ tủi thân cầu sự an ủi, “Không được thấy mặt em, anh ăn không vô.”
Trương Mẫn Nhi trước lời thả thính đầy càn rỡn của hắn, trái tim đập thật nhanh, hai gò má dần ửng đỏ, không rõ là đang thích hay đang ghét.
“Thôi, anh không giỡn nữa. Anh đang đứng trước cổng bệnh viện, bây giờ em mà không xuống, đừng trách anh đi lên đó đón em.”
Lục Dương luôn biết cách khiến Trương Mẫn Nhi phải thỏa hiệp, hắn biết rõ cô là người hay sĩ diện, nhớ cái hồi mối quan hệ của hai người bị phát hiện, cả bệnh viện đều bàn tán xôn xao. Nếu bây giờ hắn mà đi lên, chỉ sợ cô sẽ trở thành chủ đề nói xấu trong miệng người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-la-ban-giuong-dung-nham-lan/2601139/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.