“Hửm? Ý mày là sao?” Lý Kiệt hơi ngạc nhiên, “Chẳng lẽ mày cứ nhịn như vậy à?”
“Đương nhiên là không rồi, kẻ cười đến cuối cùng, mới là kẻ chiến thắng.” Lục Dương nhếch miệng cười nhạt, rõ ràng hắn không hề sợ một chút nào, “Tao còn muốn xem thử một Lưu Việt có thể vì Trương Mẫn Nhi làm được đến đâu.”
“Mày đừng có mà đem chuyện công và chuyện tư ảnh hưởng đến nhau.” Lý Kiệt khẩn trương nhắc nhở.
“Xì, mày nghĩ đi đâu vậy?” Lục Dương cười nhẹ, nói tiếp, một lời hai ý, “Đồ của tao, người khác không thể cướp.”
Bàn việc với Lý Kiệt xong, Lục Dương nhanh chóng quay trở lại bệnh viện, sau khi đỗ xe liền ghé qua tiệm cháo kế bên mua một phần cháo thịt bằm rau củ nóng hổi.
Lúc đến phòng bệnh, nhìn thấy Trương Mẫn Nhi đang muốn xuống giường, hắn đặt hộp thức ăn lên bàn rồi nhanh chân chạy đến đỡ người, không quên hỏi han, “Sao lại xuống giường rồi, em muốn đi đâu à?”
“Đi vệ sinh.” Trương Mẫn Nhi lạnh nhạt trả lời, đẩy tay hắn ra rồi tự mình xỏ dép lê.
Có lẽ vì nằm trên giường quá lâu, Trương Mẫn Nhi vừa mới đứng dậy đã chóng mắt, đầu óc bắt đầu choáng váng suýt chút nữa đã ngã xuống đất, cũng may Lục Dương nhanh tay đỡ cô lại. Hắn ở đằng sau tự nhiên ôm eo cô, đau lòng nói, “Đừng có cố sức quá, em vẫn còn anh để dựa vào mà.”
“Nói nhảm, chỉ là vừa rồi tôi hơi chóng mặt xíu thôi, không cần anh quan tâm.” Trương Mẫn Nhi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-la-ban-giuong-dung-nham-lan/2601106/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.