Khi Trương Mẫn Nhi tỉnh dậy thì quần áo trên người đã được thay ra sạch sẽ. Chiếc áo sơ mi rộng thùng thình này rõ ràng là size của Lục Dương, khoác trên người cô giống như một chiếc váy ngủ cỡ lớn vậy.
Trương Mẫn Nhi vô thức muốn nhích người ra xa một chút, thế nhưng cánh tay của Lục Dương lại vòng qua eo cô theo phản xạ còn ôm chặt hơn, lúc này mới phát hiện phía dưới thân mình trống huơ trống hoác, không hề mặc gì.
Bờ mông mịn màng được che chắn bởi vạt áo sơ mi dài, chỉ cần duỗi người một chút thì cảnh đẹp bên trong sẽ lộ hết ra. Trương Mẫn Nhi trong lòng thầm mắng Lục Dương là tên vô sỉ biến thái, vừa tìm cách thoát thân ra khỏi vòng tay chặt chẽ của ai kia.
Lục Dương tỉnh dậy khẽ nheo mắt, một phát ôm gọn Trương Mẫn Nhi đang náo loạn vào trong lòng, mơ hồ dỗ dành, “Ngoan, đừng quậy! Ngủ thêm một chút nữa...”
“Lục Dương, anh bỏ ra…” Trương Mẫn Nhi xoay người lại, hai mắt mở to, tức giận chất vấn, “Anh vứt quần của tôi đi đâu rồi?”
Khuôn mặt trắng nõn của Trương Mẫn Nhi vì tức giận mà hơi phiếm hồng. Lục Dương nhìn đi nhìn lại cũng chỉ thấy rõ ràng cô đang xấu hổ. Hắn cố tình lờ đi lửa giận trong mắt đối phương, nhích đến gần, rồi cúi đầu hôn xuống một nụ hôn an ủi, “ Quần nhỏ của em bị bẩn rồi thì làm sao mặc được nữa?”
Trương Mẫn Nhi vừa bực vừa cuống, “Cho dù vậy thì ai cho phép anh mặc cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-la-ban-giuong-dung-nham-lan/2601086/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.