Chương trước
Chương sau
Khi Trương Mẫn Nhi tỉnh dậy thì quần áo trên người đã được thay ra sạch sẽ. Chiếc áo sơ mi rộng thùng thình này rõ ràng là size của Lục Dương, khoác trên người cô giống như một chiếc váy ngủ cỡ lớn vậy.

Trương Mẫn Nhi vô thức muốn nhích người ra xa một chút, thế nhưng cánh tay của Lục Dương lại vòng qua eo cô theo phản xạ còn ôm chặt hơn, lúc này mới phát hiện phía dưới thân mình trống huơ trống hoác, không hề mặc gì.

Bờ mông mịn màng được che chắn bởi vạt áo sơ mi dài, chỉ cần duỗi người một chút thì cảnh đẹp bên trong sẽ lộ hết ra. Trương Mẫn Nhi trong lòng thầm mắng Lục Dương là tên vô sỉ biến thái, vừa tìm cách thoát thân ra khỏi vòng tay chặt chẽ của ai kia.

Lục Dương tỉnh dậy khẽ nheo mắt, một phát ôm gọn Trương Mẫn Nhi đang náo loạn vào trong lòng, mơ hồ dỗ dành, “Ngoan, đừng quậy! Ngủ thêm một chút nữa...”

“Lục Dương, anh bỏ ra…” Trương Mẫn Nhi xoay người lại, hai mắt mở to, tức giận chất vấn, “Anh vứt quần của tôi đi đâu rồi?”

Khuôn mặt trắng nõn của Trương Mẫn Nhi vì tức giận mà hơi phiếm hồng. Lục Dương nhìn đi nhìn lại cũng chỉ thấy rõ ràng cô đang xấu hổ. Hắn cố tình lờ đi lửa giận trong mắt đối phương, nhích đến gần, rồi cúi đầu hôn xuống một nụ hôn an ủi, “ Quần nhỏ của em bị bẩn rồi thì làm sao mặc được nữa?”

Trương Mẫn Nhi vừa bực vừa cuống, “Cho dù vậy thì ai cho phép anh mặc cho tôi như thế này?”

“Đừng lo, đợi anh giặt sạch rồi mặc cũng không muộn.” Lục Dương xoa xoa cặp mông trơn nhẵn của Trương Mẫn Nhi, giọng nói gợi cảm hơi có ý trêu ghẹo, “Hay lát nữa anh đi mua cho em, nói cho anh biết em mặc size nào, ok không?”

Trương Mẫn Nhi cảm thấy có phí lời chửi mắng Lục Dương mặt dày vô liêm sỉ cũng không có tác dụng gì. Cô tát hắn một cái không quá đau, nhưng lại không khác gì đang ve vãn, quả nhiên hắn còn ôm cô chặt hơn, “Được rồi, đừng giận nữa mà. Tối qua em còn chưa ăn gì, hay anh nấu cái gì đó cho em ăn nhé?”

Trương Mẫn Nhi bĩu môi thầm nghĩ, cô đã bị ăn sạch rồi, hơi sức đâu còn ăn thêm cái gì nữa.

Lục Dương trưng ra vẻ mặt đáng thương, không ngừng làm nũng, “Anh vẫn còn đang ốm đây này, em không thể đối tốt với anh hơn một chút được sao?”

“Hừ, tôi có thấy anh đau ốm gì đâu?” Trương Mẫn Nhi thật khâm phục tài năng nói láo không chớp mắt của người trước mặt, rõ ràng cô mới là người thê thảm hơn hắn, cả eo cả lưng đều đau đến chết đi sống lại.

“Anh vẫn còn sốt thiệt mà, không tin em sờ thử xem.” Lục Dương vừa nói vừa kéo tay cô sờ lên trán mình cho bằng được, “Nè, em thấy không? Anh đâu có nói dối em đâu!”

Quả thực trán vẫn còn hơi nóng, thế nhưng tinh thần đã khá hơn rất nhiều. Trương Mẫn Nhi vội rút tay về, giọng dịu đi mấy phần, “Đã uống thuốc chưa?”

“Uống rồi mà…” Lục Dương vội vàng ôm lấy eo cô, cọ qua cọ lại chiếc má ấm nóng vào người cô.

Trương Mẫn Nhi xấu hổ đẩy Lục Dương đã mất hết liêm sỉ ra, giả vờ bực mình ghét bỏ, “Tránh ra coi, nóng chết đi được!”

Lục Dương ôm lấy Trương Mẫn Nhi âu yếm một lúc. Sau đó hắn vội chạy ra phòng khách, nhặt chiếc nhẫn đã bị cô vứt xuống kệ để giày lúc trước, rồi quỳ một chân bên giường, gương mặt vô cùng nghiêm túc lẫn dịu dàng cầm lấy tay của cô. Giọng nói cầu khẩn đến mức đáng thương, “Mẫn Nhi, em đồng ý gả cho anh nhé?”

Trương Mẫn Nhi lặng lẽ nhìn người đàn ông trước mặt không nói câu nào.

Phảng phất như cả một thế kỷ dài đã chầm chậm trôi qua, lâu đến mức Lục Dương nghĩ cô lại từ chối hắn giống như lần trước thì cô bỗng im lặng đưa ngón áp út vòng qua chiếc nhẫn, nhấn mạnh từng chữ, “Lục Dương, tôi chỉ cho anh một cơ hội này thôi. Nếu như anh dám lừa tôi, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh.”

Những kẻ nói dối thường có tâm trạng cầu may, Lục Dương cũng không ngoại lệ. Hắn cho rằng chỉ cần từ nay thật lòng đối tốt với cô, những tội lỗi trước đó cũng sẽ được tha thứ.

“Được, anh hứa sẽ không làm em thất vọng.”

Mãi cho đến khi sự thật được phơi bày, Lục Dương mới nhận ra bản thân đã quá sai.

Trương Mẫn Nhi về đến bệnh viện, không ít ánh mắt của đồng nghiệp chú ý đến chiếc nhẫn trên ngón tay của cô. Phải chăng hôn sự của Trương Mẫn Nhi và Lục Dương đã định rồi? Việc này tuy là bí mật nhưng quả thật là một việc tốt!

Lúc y tá Vu đến đưa tài liệu cho Trương Mẫn Nhi, trên mặt đầy ý cười chúc phúc. Cô nhất thời không biết phản ứng thế nào, đơ mặt nhìn đối phương.

Vu Khiết chỉ chiếc nhẫn cưới trên ngón tay của cô, tủm tỉm cười, “Bác sĩ Trương và Lục tổng sắp kết hôn rồi à?”

“Hửm?” Trương Mẫn Nhi máy móc gật đầu, “Ừ, đúng vậy.”

Lúc cô ngẩng đầu lên nhìn văn kiện đã ký xong đưa cho Vu Khiết, Vu Khiết chú ý đến phần gáy gần cổ của cô. Chỗ cổ trắng nõn được áo sơ mi che lại kia có một dấu hôn rất sâu, kết hợp với làn da trắng tuyết của cô giống một bức tranh tình sắc rõ ràng.

“Sao thế?” Trương Mẫn Nhi nhìn thấy Vu Khiết cứ đứng đó không chịu đi, cô nghĩ đối phương vẫn còn có chuyện muốn nói, “Còn có việc gì à?”

Bất chợt nhận ra mình thất thần, Vu Khiết ngại ngùng ho khan một tiếng, “Khụ khụ… À, không có gì, không có việc gì cả.” Thầm nghĩ hay là cứ nhắc nhở bác sĩ Trương một chút, dù sao đây cũng là môi trường làm việc, nếu như bị người khác nhìn thấy thì không được tốt lắm, “Bác sĩ Trương, cổ của cô…”

Vu Khiết chỉ tay đến vị trí trên cổ gần gáy của Trương Mẫn Nhi, đỏ mặt nhắc nhở, “Ở đây có một dấu hôn rất rõ, chị nên kéo cổ áo che lại một chút.”

Trương Mẫn Nhi vô thức nắm chặt cổ áo, khuôn mặt xinh đẹp lúc trắng lúc hồng, ngại ngùng cảm ơn, “Cảm ơn cô, tôi biết rồi.”

“Ừm, vậy tôi đi trước đây.”

Vu Khiết đi rồi, Trương Mẫn Nhi vẫn đứng ngoài cửa phòng làm việc, lấy điện thoại ra, mở camera trước. Nhẹ nhàng kéo cổ áo sơ mi, không khó khăn gì liền nhìn thấy một dấu hôn đỏ rực.

Nghĩ đến những động tác vừa liếm vừa cắn của Lục Dương làm cho cô ngày hôm qua, cô lúc đó cũng không chú ý, nhưng không ngờ trong lúc không để ý đó liền bị gã lưu manh để lại dấu hôn.

Từ lúc được y tá Vu nhắc nhở trên cổ có một dấu hôn rất rõ, Trương Mẫn Nhi cả buổi sáng cứ thấp tha thấp thỏm, sợ đồng nghiệp đến tìm cô có việc rồi sẽ vô tình chú ý đến dấu hôn này.

Không dễ dàng gì mới tới buổi trưa, Trương Mẫn Nhi viện lý do có việc riêng nên xin nghỉ buổi chiều, nhờ Lưu Việt sắp xếp những công việc còn lại của mấy ngày sau rồi gửi cho cô.

Trương Mẫn Nhi xuống lầu nhìn thấy Lục Dương liền tức giận. Lục Dương cũng không biết mình đã làm sai chỗ nào lại chọc giận phải nóc nhà quyền lực, đành cười cười, “ Sao đang vui vẻ lại tức giận rồi?”

“Còn không phải do chuyện tốt anh làm sao?!” Sau khi Trương Mẫn Nhi lên xe, liền mở cổ áo ra, chỉ dấu hôn trên cổ, “Sao anh lại để dấu hôn ở chỗ rõ ràng như vậy hả? Có phải anh cố ý đúng không?”

Lục Dương cười trộm, trong mắt hiện lên vài phần ấm áp, thật sảng khoái trả lời, “Đúng rồi, là anh cố ý đấy.”

“Lục Dương, anh…” Trương Mẫn Nhi giận đỏ mặt, chỉ thẳng mặt đối phương hét lên, “Anh như thế thì tôi đi làm kiểu gì?”

Lục Dương nhẹ nhàng ôm chặt lấy Trương Mẫn Nhi đang run rẩy vào lòng, sau đó thuận tay vuốt ve eo của cô, “Có sao đâu, bệnh viện em còn ai không biết chuyện của chúng ta? Lát nữa chúng ta còn phải đi lãnh giấy đăng ký kết hôn, chuyện này theo lý mà nói là bình thường mà.”

Trương Mẫn Nhi cảm thấy nói chuyện với Lục Dương thật tốn nước miếng. Cô giận dữ đẩy hắn trở lại ghế lái, “Đừng có dựa qua đây!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.