Hôm nay người đến đăng ký kết hôn rất đông. Lục Dương nắm chặt tay Trương Mẫn Nhi, không dễ dàng gì mới tìm được chỗ ngồi cho cả hai. Người đến đăng ký đều là vợ chồng mới cưới, cho nên trên mặt ai cũng mang theo nụ cười ngọt ngào ấm áp.
Biểu cảm lạnh lùng của Trương Mẫn Nhi trái lại càng nổi bật hơn trong khung cảnh ngọt ngào này.
Hồi còn đi học, Trương Mẫn Nhi đã từng tưởng tượng cô và Vương Thành Luân một ngày nào đó sẽ có thể đến được đây. Nhưng không ngờ cảnh còn người mất, người bên cạnh cô đã không phải là Vương Thành Luân nữa rồi.
Cuộc hôn nhân với Lục Dương, Trương Mẫn Nhi dùng cả phần đời còn lại để đánh cược. Cô không biết hứng thú của hắn dành cho cô sẽ kéo dài được bao lâu, nhưng dù sao đi đến ngày hôm nay cũng không thể nào quay trở về quá khứ, vậy nên còn ngại gì không hướng về tương lai?
Lục Dương nhìn thấy Trương Mẫn Nhi không nói không rằng, tưởng cô đang mệt. Hắn nhẹ nhàng ôm vai cô, để cô dựa vào người mình, “Mệt thì ngủ một lát đi, khi nào đến chúng ta, anh sẽ gọi em dậy.”
Trương Mẫn Nhi vốn không muốn ngủ, nhưng thời gian chờ đợi quá lâu khiến cô mệt mỏi thiếp đi. Lục Dương xoa bàn tay lạnh buốt của cô. Thân thể cô cảm nhận được hơi ấm quen thuộc, liền an tâm dựa cả người vào lòng hắn, hai bàn tay không biết từ lúc nào mười ngón đan chặt nhau.
Cũng không biết thời gian đã trôi qua bao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-la-ban-giuong-dung-nham-lan/2601085/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.