Câu nói đó cuối cùng cũng khiến nụ cười nhạt trên gương mặt của Lục Dương vụt tắt. Hắn nghiêng đầu nhìn Trương Mẫn Nhi, dường như không khí xung quanh người hắn cũng lạnh đi, đôi môi mỏng khẽ động, “Em nói cái gì?”
“Tôi nói, chúng ta ly hôn đi.” Trương Mẫn Nhi chẳng hề sợ phải đối mặt với gương mặt âm trầm của đối phương, “Anh điều tra tôi rồi đúng không? Biết tôi là loại người gì rồi nhỉ?”
“Vậy nên…” Lục Dương từ trên cao nhìn xuống, “Vì chuyện đó mà em muốn ly hôn với anh?”
Trương Mẫn Nhi chưa bao giờ thấy Lục Dương như vậy. Khóe môi khẽ nhếch lên, như thể hắn đang mỉm cười, nhưng trong đôi mắt lại không còn sự vui vẻ như trước. Ánh mắt đáng sợ đầy xa lạ đó khiến cô vô thức lùi lại mấy bước, thế nhưng hắn lại đột nhiên bắt lấy tay cô, có cố giãy ra cũng không được nữa rồi.
“Em nghĩ anh sẽ thả em đi ư?” Bàn tay của Lục Dương nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt ấm áp của Trương Mẫn Nhi.
“Em đừng có mơ.” Đôi môi mỏng nghiến răng nghiến lợi rít lên ra ba chữ đó, “Muốn anh buông tay ư, đợi đến lúc anh chết đi!”
Ban đầu, Lục Dương nghĩ Trương Mẫn Nhi chỉ là một thứ không đáng để tâm, thế nhưng bất chợt một ngày lại nhận ra, cô đã khắc sâu vào tim hắn từ rất lâu rồi.
“Tôi từng giết người.”
Trương Mẫn Nhi không bao giờ có thể quên được cái khoảnh dòng máu ấm nóng trào ra từ bụng của người đàn ông kia, hay mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-la-ban-giuong-dung-nham-lan/2601061/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.