Ngay tại thời khắc này, linh hồn mỏi mệt của Trương Mẫn Nhi cuối cùng cũng đã được giải thoát, vết thương cũ năm nào không dám đụng đến nhờ có sự ôn nhu an ủi của Lục Dương dần dần được xoa xịu.
“Tất cả đều đã qua rồi, sẽ không còn bất kì ai có thể tổn thương em được nữa.”
Lục Dương nâng gương mặt đầy nước mắt của Trương Mẫn Nhi lên, bốn phiến môi nhẹ nhàng chạm nhau rồi hóa thành dây dưa kịch liệt. Cả hai như đói như khát cướp lấy nước bọt của nhau, hương vị tình dục tràn ngập trong không khí.
Bàn tay lạnh buốt dán lên da thịt ấm áp, kích thích Trương Mẫn Nhi không nhịn được rên lên. Ngay sau đó ngón tay linh hoạt của Lục Dương tháo lỏng thắt lưng, hai tay không chút kiêng kỵ vuốt ve cặp mông căng tròn của cô.
Nụ hôn nóng rực triền miên khiến Trương Mẫn Nhi hít thở không thông. Lục Dương lưu luyến hôn không buông đôi môi đỏ hồng ướt át, vẫn chưa thỏa mãn còn gặm cắn thêm bờ môi bên dưới. Ngón tay sờ đến động nhỏ ẩm ướt, đầu ngón tay nhẹ nhàng vẽ một vòng tròn như thăm dò ngoài cửa động, sau đó khẽ khàng đưa vào. Động nhỏ mềm mại hút lấy ngón tay, bên trong co rút không ngừng càng muốn nhiều hơn.
“Bé ngoan, thả lỏng đi em.” Giọng nói trầm thấp của Lục Dương như mật ngọt rót vào tai, khiến cho người nghe không cách nào từ chối.
Nửa thân trên trần trụi của Trương Mẫn Nhi dán lên mặt tường lạnh lẽo, váy ngủ bị xốc lên, quần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-la-ban-giuong-dung-nham-lan/2601060/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.