Sau khi mẹ Lục chọn nhà hàng, trưa hôm sau liền hẹn Lục Dương ra ngoài ăn cơm. Đã lâu rồi không gặp, tinh thần của hắn xem ra rất tốt, động tác cũng không còn câu nệ như trước.
“Ba con mấy hôm trước nằm viện.” Mẹ Lục cố ý nhắc đến chuyện nằm viện của ba Lục trước mặt Lục Dương, muốn xem thử thái độ của hắn như thế nào.
“Ồ, vậy ạ?” Giọng Lục Dương bình thản như nước, rõ ràng không mấy quan tâm, “Bây giờ ba đã khỏe hơn chưa?”
“Ổng cũng lớn tuổi rồi, bệnh nặng bệnh nhẹ cứ thi nhau ập tới.” Mẹ Lục nói tiếp, “Sau khi con rời đi, tất cả mọi việc trong công ty ông ấy đều phải lo, áp lực công việc nhiều đến mức sức khỏe dần kém đi. Lần này đi bệnh viện, bác sĩ chẩn đoán bị xơ cứng động mạch, đề nghị phải ở nhà nghỉ ngơi nhiều hơn.”
“Đúng là đáng lo.” Ý tứ trong lời của mẹ Lục, Lục Dương đều hiểu, nhưng hắn vẫn quyết định giả ngu, “Cho nên gần đây ba đều nghỉ ở nhà ạ?”
Mẹ Lục nhẹ nhàng nhíu mày, buông bát đũa xuống, nhìn hắn nói, “Lục Dương, đừng giả ngu nữa, con hiểu ý mẹ mà.”
“Ý gì hả mẹ?” Lục Dương khẽ cười, “Mẹ không nói, làm sao con biết được?”
“Mẹ hy vọng con có thể trở về Lục thị giúp ba con.” Mẹ Lục không tiếp tục vòng vo nữa, mà vào thẳng vấn đề, “Dù gì Lục thị cũng có một phần tâm huyết của con. Con nhẫn tâm nhìn ba con sớm chiều vất vả, cuối cùng lại lao lực nằm xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-la-ban-giuong-dung-nham-lan/2601056/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.