Cảm thấy như đang động đất sắp sập nhà, Duy Thanh choàng tỉnh dậy và thoát ra khỏi cơn mơ. Lại là giấc mơ về Mỹ Hạnh, những giấc mơ mà nhiều năm qua anh vẫn thường thấy. Vẫn là gương mặt đó, mái tóc đó, anh vẫn nhớ như in và không hề quên một chi tiết nào.
Cứ tưởng bây giờ khi lớn lên, Mỹ Hạnh sẽ vẫn còn mái tóc ngắn dễ thương, sẽ vẫn đeo chiếc lắc tay và “mập thù lù”. Nhưng dù có thay đổi như thế nào, dù có “biến hình” ra sao, vậy mà Duy Thanh vẫn không ngờ Sún của mình lại thành ra cái người như “bạn gái bàn trên” này. Mái tóc dài đen óng ả, dáng người cao ráo trắng trẻo, đanh đá, chảnh chọe và đặc biệt là rất xinh đẹp. Lúc nhỏ xinh thôi, giờ lớn lên anh mới thấy Sún đẹp.
Duy Thanh ngồi chống cằm và bắt đầu nhớ lại chuyện hôm nhập học. Lúc đó khi vào lớp, vì thấy Văn Vũ nên anh quýnh lên và không để ý tới mọi việc xung quanh. Định bụng sẽ ngồi cùng với Văn Vũ nhưng khi đi tới, cu cậu bảo chỗ bên cạnh đã có người, do vậy anh mới ngồi bàn bên cạnh.
Lúc đó, anh nghĩ chắc chắn Sún đã nhận ra anh, chắc chắn là như vậy, nhưng do Sún giả vờ không quen anh mà thôi. Vì “lơ” anh, nên hai tiết đầu của ngày hôm đó, Sún chả thèm quay lại, mà anh lúc đó cũng không quan tâm lắm đến hai bạn gái ngồi bàn trên, nên cũng chả thèm chào hỏi. Chỉ lâu lâu thấy hai bạn nữ to nhỏ gì với nhau và anh chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-la-anh-giau-di/192333/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.