Hôm sau, Tịch Thịnh đến biệt thự đón Úc Tranh đi làm. 
Vì trên đường kẹt xe nên anh ta đến muộn ba phút, giờ này còn đang lo lắng bất an vì Úc Tranh rất khó tha thứ cho việc đến muộn. 
Thấy Úc Tranh đi ra, Tịch Thịnh cúi đầu giải thích ngay, lời nói thành khẩn: “Xin lỗi Úc tổng, lần sau tôi sẽ không đến muộn nữa.” 
“Không sao.” 
Tịch Thịnh vô cùng kinh ngạc, không ngờ anh ta có thể nghe được âm thanh ấm áp được nói ra từ miệng ông chủ nhà mình. 
Không thể tin được, anh ta ngẩng đầu nhìn Úc Tranh. Từ khóe mắt đến đuôi lông mày của người trước mặt đều hàm chứa ý cười, bất kể là ai cũng có thể nhìn ra tâm trạng Úc Tranh đang rất tốt. 
“Ngẫu nhiên có một lần, về tình có thể bỏ qua.” Úc Tranh thân thiết vỗ vỗ vai anh ta. 
Tịch Thịnh bị dọa đến mức chân mềm nhũn, anh ta run rẩy hỏi: “Úc tổng, hôm nay anh sao vậy?” 
Úc Tranh sửa sang cà vạt, cười hỏi: “Cậu thấy cà vạt hôm nay của tôi hợp với áo sơ mi này không?” 
Tịch Thịnh sửng sốt, trả lời: “Rất thích hợp.” 
“A Lê mua áo sơ mi cho tôi làm quà sinh nhật.” Mặt mày Úc Tranh rạng rỡ. 
Bấy giờ Tịch Thịnh mới hiểu, quả nhiên ông chủ được tình yêu cảm hóa không giống thường ngày. 
Ưng Lê đã thức dậy, cô mở to hai mắt nhìn trần nhà, dưới bọng mắt có thầm quâng đen, nó là biểu hiện của chứng mất ngủ. 
Mỗi lần nhớ đến hình ảnh tối hôm qua, Ưng Lê thấy tim mình không thể chịu nổi. 
Cô 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-khom-lung-vi-em/223736/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.