Qủa dâu trang trí trên mặt bánh kem bơ hạnh nhân đang đứng thẳng bỗng lung lay đổ xuống. 
Úc Tranh nhìn cô quá mức nghiêm túc, ánh mắt nóng rực nhìn Ưng Lê không hề che dấu. 
“Anh không thích nói đùa.” Sợ Ưng Lê sẽ qua loa lấy lệ để trốn tránh, anh nói thêm. 
Ưng Lê run rẩy, tay cầm bánh ngọt không xong, cô đặt bánh xuống mặt bàn trong phòng bếp, sau đó lảng tránh cười cười: “Biết là anh không thích nói đùa, nhưng đột nhiên nói mấy lời này làm tôi hoảng sợ.” 
“Chỉ sợ thôi?” Úc Tranh nhướn mày, cười như không cười nhìn cô. 
Suýt chút nữa Ưng Lê không chịu được, cô vội vàng né tránh sang bên khác: “Muốn cắt bánh không, tôi làm nó rất lâu có gì cũng nên ăn thử một miếng đi.” 
Úc Tranh: “Được.” 
Đến nước này rồi, ngược lại anh không cần thể hiện ra sự nóng vội, càng thêm bình tĩnh. 
Úc Tranh luôn không thích ăn mấy món đồ ngọt, mỗi lần ăn không được mấy miếng, nhưng nhìn thấy bánh ngọt được Ưng Lê làm cẩn thận tỉ mỉ, anh không suy nghĩ sẽ từ chối nào. 
Ưng Lê cắt miếng bánh đầu tiên cho anh, ánh mắt chứa nhiều sự mong chờ: “Thế nào?” 
Úc Tranh ăn một miếng, vị ngọt bông xốp tan trong miệng, không phải loại cảm giác ngọt gắt ngọt ngấy, trong lúc không chú ý anh đã ăn thêm mấy miếng. 
“Ăn ngon lắm đúng không?” Ưng Lê thỏa mãn cười cười, kiêu ngạo khoe: “Làm bánh ngọt cũng là sở trường của tôi.” 
Thấy cô vẫn đang nói các bước làm ra chiếc bánh sinh sinh nhật, Úc Tranh đưa thìa đến bên 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-khom-lung-vi-em/223735/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.